favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3077: Bí mật của sư tổ

Chương 3077: Bí mật của sư tổ

Trong sương mù.

Cố Thanh Sơn, lão yêu tinh, Phi Ảnh, Tạ Sương Nhan tề tụ tại đây.

Mọi người đồng loạt phóng ra pháp thuật ngăn cách cường đại nhất của chính mình,

che chắn đi tất cả mọi thứ chung quanh, sau đó mới tiếp tục nói chuyện.

“Cố Thanh Sơn, ngươi nói ngươi đã biết được bí mật kia rồi?” Tạ Sương Nhan không

thể tin mà nói.

Biểu cảm của Cố Thanh Sơn có chút bình thản, chỉ lộ ra một tia hồi ức, lẩm bẩm nói:

“Sư tổ

“Sao ngươi biết hắn là sứ đồ của thời đại hồng hoang?” Phi Ảnh nhịn không được mà

hỏi.

Cố Thanh Sơn nói: “Vừa rồi sư tổ đã nói, thời khắc Hồng Hoang mạnh nhất, các thánh

nhân đủ khả năng dò xét hỗn độn, kết quả đều không cách nào kiên trì bên trong hỗn

độn, không thể không thối lui, chỉ có ngài ấy là ‘Dừng lại lâu mấy ngày’. Chú ý, ngài ấy nói rất là “Dừng lại lâu mấy ngày”, thực lực như vậy đã bỏ xa các thánh nhân khác

rất nhiều, đây là chuyện thứ nhất.”

“Chuyện thứ hai thì sao?” Phi Ảnh tiếp tục hỏi.

“Thứ hai à ——pho tượng màu đen kia lộ diện một cái thì đã nói với sư tổ: ‘Năm đó

không phân chia được thắng bại, đã để ngươi chạy trốn’ —— pho tượng màu đen

chính là vua của Tà Ma, người nào có thể bất phân thắng bại trước nó, còn có thể chạy thoát được chứ?” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn nhìn về phía Tạ Sương Nhan, hỏi: “Mỗi một sứ đồ các ngươi, đều là người rất

được kỷ nguyên ưu ái, là kẻ mạnh nhất trong thời đại của mình, không phải sao?”

“Đúng vậy.” Tạ Sương Nhan gật đầu nói.

“Ngoài ra,” Cố Thanh Sơn lại nói, “Ta đã phát hiện, Tiểu Lâu sư huynh vẫn luôn

không dám hiện thân, là bởi vì trên người có nắm giữ một tia sinh cơ cuối cùng của

Kỷ Nguyên Hỏa, huynh ấy mà chết mất thì kỷ nguyên sẽ không còn đường nào để

xoay người

“Điều này chứng tỏ cái gì chứ?” Huyền Thiên Y nhịn không được mà nói.

“Sư tổ ta vẫn luôn bị vây khốn trogn một thế giới nhỏ, nhằm mục đích tránh né Tà Ma

truy tung, chẳng phải là không khác gì với Tiểu Lâu sư huynh hay sao? Đây là vấn đề

thứ ba.”

Mọi người đều gật đầu.

Có ba lý do thứ nhất, thứ hai, thứ ba làm cho người tin phục, đủ để chứng minh Tạ Cô

Hồng chính là sứ đồ của thời đại hồng hoang.

Không ngờ Cố Thanh Sơn rút Kiếm Thần Sơn Lục Giới từ phía sau ra, trầm giọng mà

nói: “Thứ tư —— kiếm này có thể giúp Lục Đạo đúc lại thành Hồng Hoang, một điều

kiện trọng yếu trong đó, chính là kỷ nguyên Hồng Hoang không thể bị triệt để đoạn

tuyệt —— nói cách khác, sứ đồ của thời đại hồng hoang vẫn còn đang sống sót ——

Tạ Sương Nhan, ngươi cứ nói đi?”

Tạ Sương Nhan gật đầu nói: “Ngày xưa sứ đồ kỷ nguyên Tứ Thánh bọn ta phải bỏ

công bỏ sức rất nhiều mới giúp được một vài thánh nhân tránh né Tà Ma, quả thật Tạ

Cô Hồng không nằm trong đó.”

“Cho nên những lời mà sư tổ ta nói kia, là vì nói cho ta biết, ngài chính là sứ đồ Hồng Hoang.” Cố Thanh Sơn nói.

Phi Ảnh thở dài nói: “Lấy bản thân mình để kéo dài sự tồn tại của toàn bộ kỷ nguyên,

khiến nó không cần lâm vào Vĩnh Diệt, sư tổ ngươi thật sự không dễ dàng.”

Huyền Thiên Y nói: “Cho nên, đây chính là bí mật mà sư tổ ngươi cất giấu sao?”

“Sai rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Sai rồi?” Huyền Thiên Y khó hiểu mà lặp lại.

“Những lời sư tổ nói ra kia, chỉ là vì làm rõ thân phận của ngài, bí mật ngài bảo vệ

thật sự, kỳ thật vừa rồi sau khi các ngươi xem thì hẳn cũng đã biết một cái trong đó.”

Cố Thanh Sơn nói.

Đám người bọn họ khựng lại.

Tạ Sương Nhan nói: “Cố Thanh Sơn, có lẽ mỗi người chúng ta lý giải có chút sai lệch,

không bằng ngươi nói ra thử đi, để tránh mọi người nghĩ sai.”

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một giây, gật đầu nói: “Việc này có quan hệ trọng đại, quả

thật phải nói ra để bàn bạc, dù sao tiếp theo chúng ta phải cùng nhau hành động.”

“Mau nói đi.” Lão yêu tinh không kịp chờ đợi mà nói.

Cố Thanh Sơn nói: “Có lẽ mọi người đều chú ý tới, sư tổ nói bí mật kia chỉ có thể

nhìn, không thể nói.”

Đám người cùng gật đầu.

Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn: “Mà trong thuật mộng kia, ta đứng trước bậc thang dưới

núi, nhìn thấy một bia đá không có chữ.”

“Đúng vậy, bia đá kia có chút bí mật.” Lão yêu tinh nói.

Cố Thanh Sơn nhìn nó một cái, nói: “Ngươi nói cũng không sai, ta hỏi sư tổ trên bia

đá kia sao lại không có chữ, sư tổ nói ‘Có chữ thì nhìn, không có chữ thì không thể

nhìn cái gì cả’.”

“Vậy tức là sao chứ?” Tạ Sương Nhan khó hiểu nói.

Cố Thanh Sơn nói: “Bí mật chỉ có thể nhìn, không thể nói ——”

Hắn ngừng một chút, chỉ thấy tất cả mọi người không nói lời nào, đành phải nói tiếp:

"Có chữ thì nhìn, không có chữ thì không thể nhìn cái gì cả —— Hàm ý chính là chỗ

này không có bí mật, bởi vì không có cái gì có thể nhìn cả."

Phi Ảnh thất thanh la lên: “Không có bí mật?”

“Đúng vậy,” Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Sư tổ còn sợ ta nghi ngờ, lại bồi thêm một câu:

‘Ta mang ngươi tới đây, là muốn nói cho ngươi biết bí mật bên trong hỗn độn’ ——

Nếu bí mật không thể nói ra, sao lại có thể nói cho ta biết? Ngài lại ám chỉ ta một lần nữa, bên trong thuật giấc mộng này không có bí mật.”

“Không có bí mật! Không có bí mật vậy thì hắn thi triển thuật mộng cái gì? Chẳng lẽ

bị vây khốn một mình quá lâu, nổi điên rồi hay sao?” Lão yêu tinh kêu lên.

Cố Thanh Sơn cười nói: “Sự tuyệt diệu của chuyện này nằm ở đây, có lẽ sư tôn biết

một khi ngài muốn nói bí mật kia ra, nhất định sẽ kích hoạt thuật thủ hộ bí mật của Tà Ma, cho nên cố ý làm ra trận địa như thế.”

Cả đám người im lặng.

Cũng như Cố Thanh Sơn đã nói, sau đó lũ Tà Ma quả nhiên đã lao tới, toàn lực thi

triển hai thuật, lần lượt phong bế Cố Thanh Sơn và Tạ Cô Hồng, khiến cho bí mật

không bị thăm dò ra.

“Vậy thì

Cố Thanh Sơn nói: “Nếu thuật mộng là một kíp nổ, như vậy thứ xuất hiện tiếp theo

chính là bí mật.”

Đám người không khỏi cùng hồi tưởng lại.

Thuật mộng bị Tà Ma phá, tiếp theo ——

Tạ Cô Hồng đánh gãy dây sắt phong ấn toàn thân, phóng ra Kiếm Ý Tuyệt Thế, chuẩn

bị cùng Tà Ma đại chiến một trận.

Vậy cũng là bí mật?

Chỉ nghe Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Vẫn là câu nói trước đó kia, sư tổ đã nói rõ, bí mật này là thứ cuối cùng ngài dò xét được trong mấy ngày nán lại bên trong hỗn độn,

như vậy chuyện tiếp theo ta nhìn thấy, chính là bí mật bên trong hỗn độn.”

Chương trướcChương tiếp