“Ta có một ý tưởng.” Phi Ảnh mở miệng nói.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi nhìn những sợi tơ vận mệnh này, trong đó có vài sợi tràn đầy sức mạnh và
thần bí, có vài sợi lại hết sức suy yếu, không bằng chúng ta đi lần theo sợi tơ suy yếu nhất kia để xem một chút, nó hẳn có tính nguy hiểm nhỏ nhất, có thể có được một
chút tình báo.” Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn về phía bàn tay hai người lần nữa.
Theo tâm ý của hắn và Phi Ảnh, trong nháy mắt tất cả sợi tơ vận mệnh biến mất, chỉ
còn sót lại một sợi cuối cùng.
sợi tơ này quả thật tương đương suy yếu, lúc ẩn lúc hiện trên cánh tay hai người,
phảng phất như sẽ tan biến vào bất cứ lúc nào.
“Bây giờ, bên trong hỗn độn không còn tận thế chi linh nào cả, mọi người cùng ta đi
đi, chúng ta đi dọc theo sợi tơ này quan sát tình hình một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Đám người lập tức cùng khởi hành.
Sương mù.
Vẫn là sương mù.
Cả đám người bay vút mấy chục canh giờ, rốt cuộc cũng thấy được điểm cuối cùng của sợi tơ màu đen kia.
“Thì ra là thế.” Phi Ảnh nhìn cảnh tượng phía trước, thở dài nói.
“Thật không ngờ, cuối cùng vẫn phải trở về với vấn đề này.” Cố Thanh Sơn cũng nói.
Chỉ thấy cả đám người cùng nhìn về hư không phía trước.
Một bộ thi thể như dãy núi nằm bên trong hư không, trên người không ngừng thả ra
từng luồng sương mù tràn ngập khí tức hủy diệt.
Sương mù cứ lan tràn hướng về bốn phương tám hướng, khiến cho sương mù bên
trong hư không càng ngày càng mạnh lên, gần như nồng nặc giống như hóa thành
thực chất.
Là Khư Mộ!
Nơi này là một tòa Khư Mộ!
Suy nghĩ lướt nhanh qua đầu của Cố Thanh Sơn , hắn tiến lên lớn tiếng nói: “Vị tiền
bối này, ngươi có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?”
Thi thể to lớn kia trầm mặc không nói lời nào, cũng không làm ra bất cứ phản ứng gì.
Bên trong hư không hắc ám, thân thể của nó giống như trung tâm hủy diệt, dựa theo
một loại quy luật đặc biệt nào đó, không ngừng phóng ra đủ loại sương mù hủy diệt,
không ngừng tiêu tán về bốn phía.
Cố Thanh Sơn chờ đợi mấy giây, dứt khoát bay lên đó xem.
Chỉ thấy cỗ thi thể này từ từ nhắm hai mắt, không nhúc nhích, trên thân tràn đầy khí
tức tử vong cùng hủy diệt, cái miệng khổng lồ cũng đóng chặt, lại càng không có bất
cứ tri giác gì, tựa như ——
“Nó giống như một vật chết vậy.” Tạ Sương Nhan nói.
“Đúng vậy, ta đã dùng yêu thuật cảm ứng qua, nó không có bất kỳ tri giác gì cả.” Lão
yêu tinh cũng nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vào thi thể kia, không biết tại sao, hắn chợt nhớ tới một cảnh
tượng cực kỳ lâu đời trước đó.
Một cái bóng đen.
Leo ra từ trong miệng thi thể.
Nó là tận thế ban sơ.
Như thế xem ra thì khởi nguyên của mọi chuyện đều nằm trên những Khư Mộ này.
Nhưng Khư Mộ tràn đầy khí tức hủy diệt, bất kỳ người nào cũng không dám tới gần,
ngay cả Vua của Vĩnh Diệt đời trước cũng bị ném vào trong cái miệng của Khư Mộ,
bị phù văn hủy diệt vô tận tàn phá đến nỗi cả bột phấn cũng không còn sót lại.
Đến cùng có biện pháp nào dò xét Khư Mộ này không?
Hắn đang nghĩ ngợi, chỉ nghe Huyền Thiên Y sau lưng hắn nỉ non nói: “Đây chính là
bí mật đó sao? Đáng tiếc, ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra được hàm ý bị vây khốn
cái gì?”
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên hiện lên một vệt ánh sáng.
Hắn trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Chư vị, chỉ có sứ đồ hỗn độn mới có thể
tiến vào bên trong Khư Mộ, ta muốn đi vào trong miệng thi thể tìm một chút, các
ngươi có biện pháp gì giúp ta không?"
Tạ Sương Nhan nghe hắn nói như vậy thì thò tay lấy ra thẻ bài, nói: “Đây là thẻ bài ta dùng để hộ thân, ngươi cầm đi, nếu nhỡ gặp phải hung hiểm, nó có thể để tất cả những
tai ách tránh đi thời không của ngươi.”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía tấm thẻ bài kia, chỉ thấy bên trên thẻ bài có vẽ một đám
người cá đang truy đuổi chơi đùa với nhau, mỗi người đều nắm bảo châu phát ra tia
sáng mỹ lệ trong tay.
Lão yêu tinh trực tiếp cắm đoản côn vào trong tay áo Cố Thanh Sơn, nói: “Yêu thuật
đã bắt đầu có tác dụng, có thể tránh đi những thứ chẳng lành trong đông đảo pháp
tắc.”
Phi Ảnh cũng phân ra một sợi tơ màu đen, thắt trên tay hắn, nói: “Chuyện kia còn
chưa kết thúc, ta tiếp tục phân nó cho ngươi.”
“Đa tạ các vị.” Cố Thanh Sơn cảm kích nói.
Ba người không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía Huyền Thiên Y.
Huyền Thiên Y: “Ta
“Cái gì?” Tạ Sương Nhan chớp chớp mắt mà hỏi.
“Nghe nói nó là Thiên Đế Lục Đạo, lợi hại lắm đó.” Lão yêu tinh nói.
“Vậy thì xin hãy trợ Thanh Sơn một chút sức lực, đây là vì tất cả mọi người, tạ ơn.”
Phi Ảnh thành khẩn nói.
Huyền Thiên Y cắn răng, lập tức ầm một tiếng rồi tản ra, hóa thành mười mấy bộ
phận phòng ngự, tạch tạch tạch két dán vào trên thân Cố Thanh Sơn.
—— Lại là một bộ nội giáp thiếp thân.
“Thôi được, vậy ta sẽ bảo vệ lấy ngươi, nhưng ngươi cũng phải mặc bộ giáp Chân Cổ
Ma Vương kia ở bên ngoài, nó xong đời ta mới ra phòng ngự.” Huyền Thiên Y cứng
ngắc mà lên tiếng nói.
“Được.”
Cố Thanh Sơn biết nghe lời phải, trực tiếp lấy giáp Chân Cổ Ma Vương ra, mặc lên
người.
Dù sao người ta là Thiên Đế Lục Đạo cao quý, lại thay mình chịu qua nhiều lần đánh
đập.
Giáp Chân Cổ Ma Vương có nát một lần hai lần cũng không có chuyện gì, còn có thể
khôi phục, mà nếu Huyền Thiên Y này thật sự nát, vậy Cố Thanh Sơn thật sự có chút
không đành lòng.
—— Dù sao nó chết rồi thì mình còn phải nện nó chín chín tám mươi mốt lần, nó mới
có thể sống lại được.
Bị đánh cũng không thể chịu như thế được.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thân hình Cố Thanh Sơn nhảy lên, bay vào phía trên thi thể to lớn kia, rút Kiếm Thần
Sơn Lục Giới ra chỉ xuống một cái.
“Sơn Nữ, dùng chìa khóa bí mật.”
“Vâng, công tử.”
Trên trường kiếm lập tức phát ra từng luồng ánh vàng.
—— Chìa khóa bí mật, phát động!
[Chìa khóa bí mật: Kiếm này đại diện cho ý chí của các vị sứ đồ hỗn độn trong quá
khứ, khi nó nằm trên tay ngài thì sẽ tập hợp tất cả quyền hành của năm vị sứ đồ hỗn
độn, bởi vậy, toàn bộ hỗn độn đều phải nghe theo mệnh lệnh của ngài, mở ra tất cả các bí mật cất giấu cho ngài.]