“Chúng ta lập tức cứu ngươi.” Tạ Đạo Linh nói.
“Không được, các ngươi vẫn không thể cứu ta
tức phát hiện chuyện này, nguồn gốc danh sách của bọn chúng đã được cất giữ trong
lõi của ghế xương trắng, tuy chúng vờ như tất cả đều trở về quá khứ, nhưng sau khi
khống chế đoạn sông thời gian này, chúng có thể xuất hiện tại chiếc ghế xương trắng
kia bất cứ lúc nào.” Tướng quân áo giáp đen nói.
Cố Thanh Sơn trầm giọng đáp: “Mưu tính của ngươi là
“Đi tìm nguồn gốc danh sách.” Tướng quân áo giáp đen nói.
“Nguồn gốc danh sách? Đó là cái gì?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Danh sách lúc ban đầu
sách của Hỗn Độn thuở ban đầu, nó chứa đựng bí mật cuối cùng, mà chúng ta cũng
không biết đó là cái gì.” Tướng quân áo giáp đen nói.
“Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Tạ Đạo Linh nói.
“Đi đi, chuyện này liên quan đến thành bại của cả cuộc chiến, các ngươi phải tìm
được danh sách ban đầu thì mới có thể tới cứu ta, bằng không hết thảy đều không có ý
nghĩa.” Tướng quân áo giáp đen nói.
Lúc này, rốt cuộc hắn ta đã đi lên đài điểm tướng.
Các tu sĩ có mặt ở đây đều nhìn về phía hắn ta, nhưng lại không hề nhìn thấy Cố
Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh đứng sau lưng hắn ta.
Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh nhìn nhau một cái, chuẩn bị rời khỏi cảnh tượng này.
Trước khi đi, Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn tướng quân áo giáp đen, thấp giọng nói: “Không ngờ từ khi bắt đầu chúng ta
đã kề vai chiến đấu lâu như vậy.”
Tướng quân áo giáp đen cười: “Tất cả người thân và đồng bào ở trong kỷ nguyên của
ta đều đã chết trận, ta cũng từng nản lòng thoái chí rất lâu, thậm chí còn muốn trở về
vĩnh diệt, như vậy sẽ không còn chuyện thương tâm nào nữa, cho đến khi
được những chuyện ngươi làm
ngươi đánh liều một lần sau cuối.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta từng nói với ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi khỏi trụ Thanh
Đồng kia
“Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Tướng quân áo giáp đen nói chắc nịch.
Cố Thanh Sơn gật đầu, lui về sau một bước, cùng Tạ Đạo Linh rời khỏi hình ảnh này.
Bọn họ đi rồi.
Tướng quân áo giáp đen đứng yên tại chỗ giây lát, sau đó đi vào đài điểm tướng.
Vương Linh Tú và Cố Thanh Sơn đã đứng ở đó.
Trên mặt Vương Linh Tú đầy vẻ bi thương.
Cố Thanh Sơn vẫn yên tĩnh, phát hiện hắn ta đã tới đây.
“Độc cô tướng quân, sao vậy?” Cố Thanh Sơn mở miệng hỏi.
Tướng quân áo giáp đen nói: “Có lẽ chúng ta đánh thắng trận ở đây, những nơi khác
cũng không cần phải đắn đo chi viện cho chúng ta hay chi viện cho Vương Thành
Bọn họ sẽ có thời gian để trở lại cứu Vương Thành.”
“Đúng, đây là phương pháp duy nhất, thế nhưng với sức mạnh của ta, cho dù có hy
sinh tính mạng cũng không thể giết chết tên Ma Thần này.” Cố Thanh Sơn nói.
Tướng quân áo giáp đen bỗng hạ thấp người xuống, quỳ một chân trên đất, hai tay ôm
quyền.
“Cố tiên sinh, ta tình nguyện đồng quy.”
Hắn ta bình tĩnh nói.
..
Trong hư không.
“Bởi vì hắn dùng một loại thuật pháp huyền bí nhất trong kỷ nguyên Thủy, cho nên
tương lai mới quên đi sự hiện hữu của hắn, cho đến khi tờ giấy kia được đọc lên
“Đúng vậy, chẳng trách con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thức tỉnh sức mạnh của sứ
đồ kỷ nguyên Thủy.”
Cố Thanh Sơn nói, sau đó rút ra một lá cờ chiến từ sau lưng.
Vầng sáng trên lá cờ chiến này từ màu xanh biếc dần dần biến thành màu xanh đậm,
cuối cùng hiện ta màu đen sâu thẳm, rồi lại chuyển thành màu dắc khác, cuối cùng
hóa thành ánh sáng màu xanh nhạt.
Đây là cờ chiến của Thánh Trụ Thủy.
Cố Thanh Sơn khẽ ngâm: “Lấy toàn bộ sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, triệu hoán ý chí
Hỗn Độn, cởi bỏ trói buộc cho ngươi, để ngươi thoát khỏi toàn bộ pháp tắc và ghét bỏ, tỉnh lại từ trong giấc ngủ vô tận, thu được sức mạnh của thời kỳ hoàng kim.”
“Đến đây đi, một lần nữa cùng ta kề vai chiến đấu!”
Ầm
Sức mạnh Hỗn Độn vô tận nhập vào trong cờ chiến, cờ chiến lập tức phóng ta ánh
sáng thấu trời, xuyên qua ràng buộc của thời không, nhanh chóng bay về quá khứ.
Cố Thanh Sơn thu cờ chiến lại, nói: “Sư tôn, con phải làm một chuyện trước.”
“Được.” Tạ Đạo Linh nói.
Thân hình Cố Thanh Sơn lóe lên, xuyên qua hư không dài đằng đẵng, quay về Hỗn
Độn, rơi vào đại lục hắc ám, ngay trước một tòa giáo đường nguy nga.
Năm đó ngay tại chỗ này, danh sách – Đại Hồng Thủy từng muốn nơi này ủng hộ nó
tranh đoạt vị trí Vĩnh Diệt Chi Vương, nhưng tồn tại bên trong giáo đường vẫn chưa
nhận lời.
Tạ Đạo Linh nhẹ nhàng hạ xuống, đứng bên cạnh hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn giáo đường, mở miệng nói: “Dựa theo ước định
Theo lời nói của hắn, trên tòa giáo đường dần dần bốc lên một vầng nắng sớm, thần
thánh uy nghiêm không gì sánh bằng.
Một giọng nói vang lên:
“Ta vừa mới cảm nhận được sự tồn tại của sứ đồ Thủy
hắn?”
“Hắn vẫn luôn ẩn náu, cho tới tận lúc này.” Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Sở dĩ ngươi ở lại đại lục hắc ám, bị Hỗn Độn giam cầm
lâu như vậy, ta đoán đây cũng không phải một chuyện tầm thường, có lẽ ngươi cũng
là thủ đoạn sứ đồ Thủy chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.”
“Coong
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên từ giáo đường.
Cố Thanh Sơn yên lặng lắng nghe, nghe ra vài phần ý chí chiến đấu sốt sắng trong đó.
Hắn vươn tay.
Trong hư không, từng luồng khí tức hủy diệt hiện lên, hiện ra vô số ký hiệu hủy diệt.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, lập tức tìm ra một ký hiệu nào đó.
“Như vậy
mạnh này, ngươi có bằng lòng đi ngay lập tức hay không?” Hắn hỏi.
“Bằng lòng.” Âm thanh vang lên từ trong giáo đường.
Cố Thanh Sơn ném ký hiệu ra ngoài.
Ký hiệu hóa thành vô số thiên sứ giữa không trung, bay về phía giáo đường.
“Đây là cái gì?” Âm thanh trong giáo đường hỏi.
“Tận thế của các thế giới online – Xương Thánh.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa dứt lời, toàn bộ máu thịt trên người thiên sứ liền biến mất, giữa không trung chỉ
còn lại một bộ xương với một đôi cánh xương đang dang rộng sau lưng.
“Nó sẽ mang theo ngươi tới vòng tròn khép kín, đi đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ầm ầm
Một tòa giáo đường đột nhiên từ dưới đất nhô lên, xung quanh là những thiên thần hài
cốt bay vờn quanh, trực ẩn vào trong hư không, biến mất.
“Sư tôn, đã hoàn thành.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm danh sách ban sơ.” Tạ Đạo Linh nói.
“Được.”
Thân hình hai người nhoáng lên một cái, biến mất khỏi đại lục hắc ám.