favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3100: “Hai vị muốn chơi cái gì?”

Chương 3100: “Hai vị muốn chơi cái gì?”

Sòng bạc.

Sòng bạc vô cùng náo nhiệt.

Trương Anh Hào đứng trong quán cà phê trên con phố đối diện sòng bạc, vừa uống

một ly rượu mạnh vừa nói:

“Sòng bạc này quả thực rất quen

đều là một ngành công nghiệp ngầm

Trên chiếc bàn trước mặt anh ta được đặt một chồng giấy vừa mới in xong, trên đó

viết đầy lời thoại.

Cố Thanh Sơn gật đầu với Phi Ảnh.

Phi Ảnh giơ tay lên, phô ta hàng trăm hàng nghìn sợi tơ màu đen trên cổ tay.

“Như anh đã nhìn thấy, mỗi một sợi tơ trên tay nàng đều tượng trưng cho mục tiêu

của chúng ta, nhưng thực ra lúc ban đầu chúng ta không có nhiều mục tiêu như vậy,

chỉ có một cái duy nhất mà thôi.” Cố Thanh Sơn nói.

Trương Anh Hào thấy mông lung, chỉ vào trăm nghìn sợi tơ mà hỏi: “Vì sao đột nhiên

lại nhiều như vậy?”

“Bởi vì

“Sàng lọc cái gì?”

“Người chính xác

“Nếu sao người thì sao?”

“Sẽ bị một sợi tơ trong đó dẫn đi, càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo của mục tiêu

chân chính.” Cố Thanh Sơn nói.

Trương Anh Hào và Phi Ảnh nhìn nhau, cùng lắc đầu.

“Không hiểu.” Hai người đồng thanh nói.

“Rất đơn giản

một chuỗi pháp thuật thế giới song song, bởi vậy sợi tơ vận mệnh của ngươi mới đột

nhiên phân ra thành trăm nghìn sợi

mục tiêu của chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.

“Ta hơi hiểu rồi, nói cách khác, chúng ta phải vượt qua tất cả các thế giới song song, đi tìm mục tiêu thực sự.” Phi Ảnh nói.

“Chính xác.” Cố Thanh Sơn nói.

“Phương pháp thì sao?” Trương Anh Hào hỏi.

“Sàng lọc

“Phải trùng khớp với những lịch sử ngươi từng trải qua, chúng ta mới có thể nhìn thấy mục tiêu?” Phi Ảnh hỏi.

“Đúng là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.

“Nếu chúng ta phạm sai lầm thì sao?”

“Vậy thì sẽ tiến vào thế giới song song, không thể tìm ra mục tiêu thật sự.”

“Người mà ngươi muốn tìm đúng là cẩn thận.”

“Đương nhiên.”

Phi Ảnh thầm đọc một câu thần chú, cầm tất cả các sợi tơ rồi buộc vào tay Cố Thanh

Sơn.

“Nếu là quá khứ của ngươi

ngươi tình hình xung quanh mọi lúc mọi nơi.” Phi Ảnh nói.

“Nó có ảnh hưởng đến sàng lọc hay không?” Cố Thanh Sơn lo lắng nói.

“Vận mệnh là một loại sức mạnh không bị gò bó, chỉ cần ngươi không dùng nó để

công kích, những pháp tắc khác sẽ ở chung hòa thuận với vận mệnh.” Phi Ảnh nói.

“Hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn gật đầu.

Trương Anh Hào cầm kịch bản lên xem, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, nhớ xêm

xêm rồi.”

“Chúng ta đi.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn đứng lên, dẫn Trương Anh Hào cùng rời khỏi quán cà phê, băng qua đường, tiến

vào sòng bạc.

Trương Anh Hào đi vào phòng khách sòng bạc, màng nhĩ lập tức bị âm thanh huyên

náo tràn vào.

Anh ta nhìn chung quanh.

“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Bây giờ ngay cả quái vật vũ trụ mà bọn họ cũng làm được?” Trương Anh Hào đọc

một lời thoại.

“Anh biết nơi này?” Cố Thanh Sơn đọc câu tiếp theo.

“Biết, nhưng không quá quen thuộc, trước kia đây là nơi trao đổi tình báo.”

“Xem ra bọn họ đã mở nghiệp vụ mới.”

Hai người nói xong, chỉ thấy toàn bộ sợi tơ màu đen trên tay Cố Thanh Sơn thu lại,

chỉ còn một sợi duy nhất.

Sợi tơ này trong suốt hư ảo, thỉnh thoảng mới hiện ra màu đen.

Trước mắt Cố Thanh Sơn hiện ra dòng chữ nhỏ nhấp nháy:

[Chú ý!]

[Ngài đã tiến vào một thế giới song song.]

[Phạm vi bao phủ của toàn bộ thế giới song song: Sòng bạc.]

[Nếu bây giờ ngài rút khỏi sòng bạc thì sẽ rút khỏi thế giới song song tương ứng.]

Cố Thanh Sơn kéo Trương Anh Hào lui ra khỏi sòng bạc.

“Sao thế?” Trương Anh Hào hỏi.

“Tôi quên mất một việc.” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy chiếc đồng hồ trên cửa sòng bạc đang quay nhanh, lại trở về một thời điểm

nào đó.

Dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên:

[Ngài có cơ hội sống lại một lần nữa, nếu như vẫn không thể vượt qua chuỗi thế giới

song song thì sẽ mất đi phương hướng của nhân vật mục tiêu.]

Cố Thanh Sơn nhanh chóng động não, qua giây lát, đột nhiên thở dài.

“Sao thế?” Trương Anh Hào hỏi.

“Tôi quên mất một việc

Cố Thanh Sơn nói.

“Cho nên vừa rồi chúng ta thất bại?”

Trương Anh Hào nói, đưa tay gõ một cái vào mặt đất, gọi Hắc Miêu ra.

“Đúng, phải gọi Hắc Miêu ra

không thể tiếp tục thất bại, bằng không sẽ không có cách nào tìm được mục tiêu.” Cố

Thanh Sơn nói.

“Tôi sẽ nhớ kỹ kịch bản, và cả những động tác kia nữa.” Trương Anh Hào nghiêm túc

nói.

“Rất tốt, chúng ta còn có một cơ hội cuối cùng.” Cố Thanh Sơn cũng nghiêm túc triệt

để.

Hai người đi vào sòng bạc.

Bọn họ đi vào, chiếc đồng hồ trên cửa sòng bạc lập tức quay lại từ đầu.

Trong sòng bạc.

Trương Anh Hào ngạc nhiên nhìn xung quanh.

“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Bây giờ ngay cả quái vật vĩ trụ mà bọn họ cũng làm được?” Trương Anh Hào đọc lời

kịch một lần nữa.

“Anh biết nơi này?” Cố Thanh Sơn đọc câu tiếp theo.

“Biết, nhưng không quá quen thuộc, trước kia đây là nơi trao đổi tình báo.”

“Xem ra bọn họ đã mở nghiệp vụ mới.”

Hai người nói, chỉ thấy Hắc Miêu từ dưới đất nhảy lên rồi biến mất.

Tất cả vừa vặn.

Nhưng đây chỉ mới là mở màn, muốn đảm bảo tất cả đều ăn khớp, thực ra gần như

không thể nào làm được.

Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn vào cổ tay, chỉ thấy toàn bộ sợi tơ màu đen đều bình yên

vô sự.

Có mấy sợi tơ nửa trong suốt đã biến mất.

“Thời gian kỹ năng đã hết, chắc là ở chỗ này.”

Trương Anh Hào nói, lại hỏi: “Anh có điểm công trạng không? Muốn tiến vào khu

vực trung tâm, phải dùng điểm công trạng để đổi thẻ đánh bạc.”

“Cái khác thì tôi không nhiều, chứ điểm công trạng thì đủ dùng.” Cố Thanh Sơn nói.

Hai người nghênh ngang đi vào, chẳng mấy chốc đã có một người phục vụ tới chào

đón, cung kính dẫn hai người đi tới thang máy.

Trong đại sảnh có chừng hai mươi chiếc thang máu, đồng thời, mỗi thang máu chỉ cho

phép một nhóm khách tiến vào.

Phục vụ đóng cửa thang máy rồi hỏi: “Hai vị muốn chơi cái gì?”

“Chúng tôi

“Càng đặc biệt càng tốt.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói với phục vụ.

Phục vụ liếc mắt, nhìn chăm chú vào hộp thẻ đánh bạc của hai người.

Trong hộp thẻ đánh bạc, thẻ màu đỏ có giá trị lớn nhất chất thành từng đống đầy ắp.

Phục vụ nở một nụ cười nói: “Quý khách, các vị sẽ không phải thất vọng.”

Chương trướcChương tiếp