favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3101: Độc Cô Quỳnh

Chương 3101: Độc Cô Quỳnh

Hắn ta nhấn nút đi xuống.

Tầng -70.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, qua một lúc lâu tốc độ mới dần dần chậm lại.

“Đinh!”

Tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên.

Cửa mở.

Một hồ nước bao la bát ngát.

“Hồ nước dưới lòng đất?” Trương Anh Hào nhanh chóng đọc lời thoại.

Cố Thanh Sơn không lên tiếng, theo phục vụ đi về phía trước, ngồi lên một bục cao

bên bờ hồ.

Dọc theo bờ hồ, đầy người ngồi trên các bục cao.

Phục vụ lấy máy truyền tin ra hỏi gì đó, sau đó quay sang nói với hai người: “Trận

trước sẽ kết thúc trong chốc lát, trận này sẽ nhanh chóng bắt đầu, xin chờ một chút.”

Bánh ngọt tinh xảo, rượu vang đắt tiền được bưng lên.

Hai người không có tâm trạng ăn uống, ngồi yên chờ đợi một hồi liền nghe người

phục vụ nói: “Bắt đầu rồi.”

Chỉ thấy một bóng người bay tới chính giữa hồ.

Hồ nước rộng lớn như thế, người nọ bay được phân nửa đã rơi xuống.

Ai ngờ hắn ta đột nhiên dừng lại giữa không trung, bộc phát ra sức mạnh, tiếp tục bay về phía trước.

Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào trao đổi bằng ánh mắt.

Pha chạm mắt này cũng là chuyện đã xảy ra, tuyệt đối không thể quên.

Tơ đen trên tay Cố Thanh Sơn lại mất đi mấy sợi.

Chỉ thấy Vũ Tôn đáp xuống một bè gỗ giữa hồ, đặt thứ gì đó ở trên vai xuống.

Một người đàn ông đang hôn mê.

Vũ Tôn ấn mất cái lên người đàn ông kia, xoay người bay ra khỏi hồ.

Người đàn ông bắt đầu cử động vô thức, hắn ta đang dần dần tỉnh lại.

Lúc này, phục vụ nói: “Hai vị có thể bắt đầu đặt cược.”

“Chơi thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.

Phục vụ nói: “Thời gian bắt đầu tính từ 0 giây, cược xem hắn ta có thể sống được bao

lâu, hạn mức tối đa là 3 phút

“Hôm này tổng cộng có ba trận, người thắng được nhiều nhất sẽ có được phần thưởng

may mắn của hôm nay.”

“Phần thưởng may mắn là gì?” Trương Anh Hào hỏi.

“Không ngày nào giống ngày nào, hôm nay là một phần thi thể của quái vật vũ trụ,

hoặc là một người kỳ quái, hai chọn một.” Phục vụ nói.

Hai người nhìn nhau.

Cố Thanh Sơn nhỏ giọng nói: “Kỹ năng Thiên Tuyển của anh thật sự không tệ.”

Trương Anh Hào nhún vai: “Tôi dựa vào nó kiếm ăn đấy.”

Cố Thanh Sơn nhìn hồ nước, đột nhiên hỏi: “Dưới hồ là cái gì?”

Trong hồ nước có một bóng đen lớn mấy chục thước lúc ẩn lúc hiện.

“Thú khổng lồ tiền sử được khôi phục bằng hỗn hợp gen, đã đói bụng hai ngày.” Phục

vụ mỉm cười nói.

Một người trung niên cười hì hì đứng lên, cố sức ném ra một chén rượu chứa chất

lỏng màu đỏ.

Lực độ của gã không tệ, chén rượu rơi thẳng vào vị trí gần giữa hồ.

Chất lỏng màu đỏ tràn ra, lan khắp mặt hồ.

Bóng đen dưới hồ bơi nhanh hơn.

Mũi Trương Anh Hào giật giật, thấp giọng nói: “Là máu.”

“Gã làm như vậy không có vấn đề gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi phục vụ.

“Không thể ra tay giết chết người giữa hồ, trừ cái đó ra, chơi thế nào cũng được.”

Phục vụ cười nói.

Trên bục bên phải, người đàn ông trung niên kia reo lên với đồng bọn như thể đang

khoe khoang: “Nhìn, đám người kia nói không sai, lần trước một ngụm đã cắn người

ta thành hai đoạn.”

Cô gái ngồi đối diện gã nhẹ nhàng che miệng, ngáp một cái, chán ngán trả lời một

cách qua loa: “Đúng vậy, thật đáng sợ.”

Cô gái quay đầu nhìn sang, quét mắt qua bục bên cạnh, nhìn thấy Cố Thanh Sơn và

Trương Anh Hào.

Mắt cô ta sáng rực lên.

Cùng lúc đó, trong lòng Cố Thanh Sơn chợt trầm xuống.

Hắn phát hiện toàn bộ sợi tơ màu đen trên tay mình đều bay ra ngoài, liên tục lượn lờ

quanh người cô gái kia.

Cô gái này

Một khi thời không xuất hiện bất cứ biến cố kỳ, bất cứ kẻ nào tấn công cô ta, hoặc bắt giữ cô ta

Phòng bị nghiêm ngặt như vậy

Đúng rồi, nhớ ra rồi.

Tên cô ta là Độc Cô Quỳnh.

Cố Thanh Sơn lẩm nhẩm cái tên này.

Hắn nhanh chóng nhớ ra mình nên làm gì vào lúc này.

Chỉ thấy hắn chợt quay đầu, nhìn thẳng vào Độc Cô Quỳnh.

Cô gái kia bị ánh mắt của hắn quét trùng, toàn thân vô thức căng chặt, theo bản năng

không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Trong thoáng chất, toàn bộ suy nghĩ của cô ta đều trở nên trống rỗng.

Sát ý.

Sát ý đến từ Cố Thanh Sơn.

Bỗng nhiên, cảm giác căng thẳng biến mất, cô gái cảm thấy linh hồn đã trở về trong

cơ thể của mình.

Chỉ thấy Cố Thanh Sơn như nhận ra mình làm sai, trên mặt tràn đầy áy náy, mỉm

cười, khẽ gật đầu.

Nụ cười của hắn tựa như dòng suối ấm áp trong gió xuân, có thể chảy thẳng vào tim,

khiến người ta cảm thấy thư giãn, thân thể lạnh băng dần dần trở nên ấm áp.

Cô gái ôm lấy ngực, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Cảm giác này khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.

Cách xa như vậy.

Cô ta đột nhiên lấy ra một tấm danh thiếp.

“Xin hãy giúp tôi một chuyện.” Cô ta ngoắc tay với phục vụ.

Bên kia.

“Nhìn xem, tôi đã bảo anh thả lòng một chút, sát ý của anh kìa, chậc chậc chậc, lần

này anh hù người ta rồi đất.” Trương Anh Hào làm động tác khoanh tay, đồng thời

còn cẩn thận đọc đúng lời thoại.

“Xin lỗi, không quen bị nhìn trộm.”

Cố Thanh Sơn thu lại pháp quyết Tần Tiểu Lâu truyền cho, nói đúng lời thoại.

Lại thấy phục vụ phía bục bên kia bưng một cái khay tới đây.

“Thưa ngài, quý cô kia tặng ngài rượu, đây là danh thiếp của cô ấy.”

Phục vụ đặt một ly rượu và một tấm danh thiếp lên bàn, lịch sự trở về chỗ cũ.

Trương Anh Hào huýt sáo một cái, nói: “Một chén Giáo Phụ, một tấm thẻ đi sâu vào

nội tâ của cô ta, xem ra cô ra cho rằng anh là một người đàn ông chân chính.”

“Nhưng mà biện pháp này rất có hiệu quả, sau này tôi cũng phải học một ít.” Trương

Anh Hào thấp giọng lẩm bẩm.

“Một sự hiểu lầm mà thôi.” Cố Thanh Sơn cầm danh thiếp nhìn một chút.

“Đế quốc Phục Hy, tập đoàn binh khí Sạn Đạo, Độc Cô Quỳnh.”

Hắn vừa nhìn xong, trên danh thiếp đột nhiên xuất hiện một dòng chữ nhỏ mới.

“Đừng cử động, chờ ta triệu tập thế giới song song.”

Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, vẫn tiếp tục duy trì tư thế cầm danh thiếp quan

sát.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

“Cạch

Một tiếng động lanh lảnh vang lên.

Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên rơi vào trạng thái ngưng trệ.

Chỉ thấy hư không hé mở, một Cố Thanh Sơn khác bước ra, đánh giá hắn rồi nói: “Thì

ra thật sự có một ta khác.”

Cố Thanh Sơn kia đưa cho hắn một tấm thẻ.

Cố Thanh Sơn nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ nhỏ:

“Uống rượu trước mặt ngươi.”

Cố Thanh Sơn theo lời, nâng ly uống.

Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy mình đang rời xa thế giới trước mắt.

Dòng chữ nhắc nhở xuất hiện:

[Ngài làm ra hành động khác với lịch sử, cho nên ngài sẽ tiến vào một thế giới song

song bất kỳ.]

Chương trướcChương tiếp