Độc Cô Quỳnh vừa nhìn thấy, đó là Độc Cô Phong làm cho nàng ta hiện ra ngoài từ
trong vô số thế giới song song.
Mà Độc Cô Quỳnh chân chính
"Tại sao chúng ta không đi thẳng tới đế quốc Phục Hi để tìm nàng ta?" Phi Ảnh hỏi.
"Trong tuyến thời gian này, chúng ta chưa từng gặp mặt nàng ta, nàng ta cũng không biết chúng ta, làm sao có thể tiếp xúc với chúng ta được cơ chứ?" Sơn Nữ hỏi lại.
"Hơn nữa
Phi Ảnh nghĩ cũng phải.
Trong tuyến thời gian này, mọi thứ đều hiện lên vẻ tự nhiên lại khéo léo, làm cho Cố
Thanh Sơn hoàn toàn tránh khỏi Độc Cô Quỳnh, không cách nào gặp được nàng ta.
"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể gặp được Độc Cô Quỳnh chân chính? Với lại
ngươi lại làm cách nào mới có thể khẳng định nàng ta không thuộc thế giới song
song?" Phi Ảnh hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Chỉ có một cách."
"Cái gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Vòng thời gian khép kín tựa như là hai mặt của tiền xu
thời gian khép kín, ta với Trương Anh Hào đã gặp được Độc Cô Quỳnh
đã diễn ra rồi, là đoạn lịch sử đã được cố định, không ai có thể thay đổi được."
"Cho nên chúng ta cần đi tới mặt bên kia của vòng thời gian khép kín để gặp Độc Cô Quỳnh sao?"
"Đúng."
…
Vòng tròn thời gian khép kín tựa như một đồng tiền xu.
Khi nó chuyển động chậm chạp, một mặt thể hiện ra những chuyện đã diễn ra trên
tuyến thời gian chủ tuyến
Cố Thanh Sơn trở về, tà ma nhìn trộm, tận thế diễn ra liên tục, sứ đồ đoàn tụ, tam giới dung hợp.
Mà ở mặt bên kia của vòng tròn khép kín, thì hiện lên những đoạn lịch sử đã được cố
định
Đó là thông qua Danh Sách Chiến Thần, Cố Thanh Sơn từ đoạn thời gian chủ tuyến
nhảy sang một tuyến thời gian khác:
Từ khi bò ra khỏi hố người chết, chiến yêu ma, trở về Liên bang, tới Bách Hoa tông
bái sư, vân vân, từng chuyện từng chuyện vẫn diễn ra như cũ.
Không ai có thể thay đổi đoạn lịch sử này cả.
Ngoại trừ chính hắn.
Liên bang Tự Do.
Thủ đô.
Trong một sòng bạc.
Thang máy dần dần đi xuống, hạ xuống từng tầng từng tầng, tới tận nơi sâu của cao
ốc.
Cố Thanh Sơn đứng ở chính giữa, Phi Ảnh đứng cạnh cửa thang máy, nét mặt mù mờ
mà nhìn chăm chú lên biển thông báo số tầng trong thang máy.
"Nói tới
"Sơn Nữ, ngươi nói cho nàng biết." Cố Thanh Sơn cười nói.
Sơn Nữ hạ thấp mũ lưỡi trai xuống, sắc mặt bình tĩnh nói: "Công tử biết nguyên nhân là được rồi, ta chỉ phụ trách giết người, chưa từng suy nghĩ về những chuyện này."
Ánh mắt Phi Ảnh lại đảo qua hướng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hơi bất đắc dĩ, thuận miệng nói: "Có rất nhiều điểm đáng ngờ, kể cả
việc Độc Cô Quỳnh cũng bị ẩn giấu đi
chỉ nói một điểm cơ bản nhất."
"Được." Phi Ảnh gật đầu.
"Thái độ của hắn ta đối với kỷ nguyên mà mình đại biểu rất không đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Hả?" Phi Ảnh không hiểu.
"Những sứ đồ kỷ nguyên khác, đều nói kỷ nguyên của mình là mạnh nhất
"Vậy hắn ta nói như nào?" Phi Ảnh hỏi.
" '
nguyên mạnh nhất, thế nhưng chúng ta chắc chắn là thông thái nhất, bởi vì thứ chúng
ta đề cao nhất là tri thức và trí tuệ, cho nên chúng ta biết kết quả khi chống lại tận thế
"Ngươi nói rằng hắn ta không giống những sứ đồ khác, cảm thấy kiêu ngạo về kỷ
nguyên của bản thân hay sao? Thế nhưng chỉ dựa vào điểm này mà nghi ngờ hắn ta,
thì thật đúng là vô căn cứ mà!" Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, duỗi một ngón tay ra nói: "Chỉ với lý do này thì đúng là vô căn cứ, thế nhưng còn một điểm nữa
"Cái gì?"
"Hắn ta nói rằng nếu chống lại tận thế thì chỉ có hủy diệt, câu nói này đã sai hoàn toàn."
"
"Đúng."
"Điều đó cũng không tính là chứng cứ chứ, tại sao có thể chỉ bằng vào điều đó đã nghi ngờ hắn ta?"
"Phi Nguyệt, ngươi phải biết rằng, nội tâm một người suy nghĩ như thế nào, phần lớn không phải dựa vào việc hắn ta đã nói cái gì, mà quan trọng hơn đó là, cảm xúc ẩn
chứa trong giọng điệu của hắn ta, mới thể hiện lập trường chân chính của hắn ta."
"Thế nhưng ngươi không có chứng cứ." Phi Ảnh nói.
"Có." Cố Thanh Sơn nói.
"Chứng cứ là gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Vẫn là câu nói cũ, hắn ta nói: 'Trong bốn kỷ nguyên trước, có lẽ Kỷ nguyên Thủy của chúng ta không phải là kỷ nguyên mạnh nhất, thế nhưng chúng ta chắc chắn là thông
thái nhất
"Ngươi vẫn cảm thấy câu nói này có vấn đề sao?" Phi Ảnh cau mày, nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, nói: "Lão Yêu Tinh có được một tờ giấy tới từ kỷ nguyên
Thủy, câu nói đầu tiên trên tờ giấy đó chính là: 'Mọi người đều biết, mặc dù kỷ
nguyên Thủy đã bị hủy diệt, thế nhưng kể cả quá khứ hay là tương lai, nó đều là kỷ
nguyên mạnh nhất'."
Sắc mặt Phi Ảnh bỗng thay đổi.
Tờ giấy đã nói rằng kỷ nguyên Thủy là mạnh nhất.
Độc Cô Phong lại nói rằng kỷ nguyên Thủy chưa chắc đã là kỷ nguyên mạnh nhất.
Không khớp!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rất bình tĩnh, nói: "Có lẽ có người sau khi thua cuộc thì bị
kích thích mạnh, sẽ sinh ra cảm giác bị thất bại, bởi vậy không thừa nhận kỷ nguyên
của mình
giấy mà lão Yêu Tinh nhận được, rõ ràng là chuyện mà sau khi kỷ nguyên bị hủy diệt, điều này đã nói rõ thái độ của hắn ta rất mâu thuẫn."
"Còn có điểm nào khác không?" Phi Ảnh run rẩy hỏi.
"Đương nhiên, sau khi ta gặp hắn ta, đã từng nói về tờ giấy đó hai lần, lần thứ nhất hắn ta thừa nhận tờ giấy đó là hắn ta để lại, mà lần thứ hai hắn ta lại chuyển di chủ đề, nói tạm thời không cần cứu hắn ta, với lại từ đầu tới cuối đều không có nói rõ ràng với ta về ba chuyện trên tờ giấy, trong đó cũng có một mâu thuẫn khác." Cố Thanh Sơn nói.
"Mâu thuẫn gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Trên tờ giấy rõ ràng đã nói
nếu như mọi thứ vẫn còn không bị hủy diệt'."
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, nói: "Nói cách khác
Sắc mặt Phi Ảnh trở nên tái nhợt, nghĩ tới một nguyên nhân chỉ nghĩ cũng đã sợ.
Cái tên Độc Cô Phong này ẩn giấu sâu như vậy, thậm chí còn kề vai chiến đấu với Cố
Thanh Sơn nữa.
Nếu như không phải là Cố Thanh Sơn
hiện
Như vậy, hậu quả không cần nói cũng biết.