favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3120: Chiến thắng tà ma!

Chương 3120: Chiến thắng tà ma!

Qua giây lát.

Hư không xuất hiện một vết nứt.

Chỉ thấy một thẻ bài bay tới, rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.

Dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng xuất hiện:

[Ngài một lần nữa thu được thẻ bài: Xích Ma Thần Thương.]

Cố Thanh Sơn thu thẻ bài lại, duỗi người nói: “Cuối cùng cũng kết thúc, có phải

chúng ta nên trở về tương lai rồi không?”

Tạ Đạo Linh gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả ở đây hãy để nó tiêu trừ triệt để, vòng tròn khép kín cũng có thể biến mất, chỉ để lại một dòng thời gian kéo dài đến tương lai.”

Nàng đọc thầm pháp quyết, tách mở hư không, khiến dòng sông thời gian xuất hiện

trước mặt mọi người.

“Đi thôi, các vị, chúng ta nên trở lại thời gian rồi, để cho lịch sử khép lại tốt đẹp.”

Tạ Đạo Linh nói.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Chỉ thấy người ghi chép lịch sử viết một đoạn văn cuối cùng lên không trung:

[Tận thế do chúng sinh các thế giới ngưng tụ thành đã một đòn giết chết toàn bộ tà ma trong trận quyết chiến cuối cùng.]

[Từ nay về sau, chúng sinh là kẻ thắng, chào đón thời đại thịnh thế thực sự.]

[Người ghi lại: Yên

Chữ chưa viết xong, chợt thấy một đường ánh kiếm xẹt qua không trung, chém trúng

người ghi chép lịch sử.

Người ghi chép lịch sử bị một kiếm chém thành hai khúc, hóa thành một màn sương

máu, từ trên cao rơi xuống.

Thân hình mọi người đều cứng đờ.

Không ngờ đến lúc này rồi vẫn gặp phải giết chóc.

Hơn nữa người ra tay là

Chỉ thấy một người từ xa bay tới, dừng lại trước mặt mọi người.

Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn thuộc về chúng sinh.

Độc Cô Phong khẽ cau mày nói: “Người ghi chép lịch sử chỉ là một người xem bình

thường, có giết cũng vô ích.”

Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Ta chưa bao giờ lạm sát người vô tội, trừ khi

Độc Cô Phong hỏi: “Cái gì?”

Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm Độc Cô Phong, lại nhìn ảo ảnh sau lưng hắn, trên mặt

hiện lên vẻ cảm thán.

“Ta biết không nhiều lắm, nhưng ít nhất ta biết một chuyện, đó chính là hắn đang lừa

chúng ta

“Chúc mừng ngươi, suýt nữa thì kế giấu trời qua biển của ngươi đã thành công.”

…

Trên đỉnh núi.

Gió không ngừng thổi mạnh.

Không một ai nói chuyện.

Chúng sinh Cố Thanh Sơn tỏa ra sát khí nghiêm nghị, mọi người đều đã nhận ra bầu

không khí không bình thường.

Lạc Băng Ly và Tạ Sương Nhan nhìn nhau, chậm rãi lui về bên cạnh Cố Thanh Sơn.

Tần Tiểu Lâu hơi căng thẳng, vô thức nhìn Tạ Đạo Linh.

Sắc mặt Tạ Đạo Linh vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng hỏi:

“Thanh Sơn, chuyện là thế nào?”

Cố Thanh Sơn cười cười, mắt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Phong, nói: “Chúng ta vẫn

còn một vấn đề chưa giải quyết.”

“Vấn đề gì?” Tần Tiểu Lâu giành hỏi trước.

“Độc Cô Phong

Độc Cô Phong lắc đầu, nói với vẻ mặt kiên định: “Ta chưa bao giờ nói dối ngươi

trong bất cứ chuyện gì.”

Cố Thanh Sơn đáp: “Đúng, ngươi chưa bao giờ nói dối ta, cho nên ta mới suýt nữa bị

ngươi lừa.”

Vẻ mặt mọi người cứng đờ.

Độc Cô Phong chưa bao giờ nói dối, vậy làm sao có thể lừa Cố Thanh Sơn?

Cái này không hợp lý.

Độc Cô Phong cười cười, lắc đầu nói: “Ta biết ngươi tâm tư kín đáo, bất cứ việc gì

cũng suy nghĩ thái quá, nhưng bây giờ chúng ta đã chiến thắng, ngươi có thể thả lỏng, đừng nghĩ nhiều về những chuyện vụn vặt này nữa.”

Cố Thanh Sơn cũng nở nụ cười: “Được thôi

của ta, ta lập tức xin lỗi ngươi, đợi tiệc ăn mừng lát nữa ta sẽ tự phạt ba chén.”

“Vấn đề gì?” Độc Cô Phong vẫn đang cười.

“Năm đó vì để đối phó tà ma, ngươi đưa đá phân giới cho ta mượn dùng, còn nói

Trong kỷ nguyên của ngươi, hòn đá kia cũng chỉ xuất hiện hai lần.” Cố Thanh Sơn

nói.

“Không sai, thân là sứ đồ Thủy, đối mặt với tai họa hủy diệt của kỷ nguyên, đương

nhiên cần đá phân giới. Còn lần thứ hai viên đá này xuất hiện, ta cất giữ nó, để cho

ngươi sử dụng trong tương lai.” Độc Cô Phong nói.

Mọi người yên lặng nghe.

“Hắn không nói dối, ta vẫn luôn dùng luật nhân quả quan sát hắn.” Tần Tiểu Lâu nói.

Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Quả thực, lời này của hắn không có bất cứ lỗi sai nào,

đáng tiếc

“Đáng tiếc cái gì?” Độc Cô Phong hỏi.

Cố Thanh Sơn vẫy tay một cái, không trung phía sau lập tức tách ra.

Một cô gái bước ra từ trong hư không.

Độc Cô Quỳnh.

Nàng ta cười thảm thương, trên mặt tràn đầy hoang mang tuyệt vọng: “Cha

còn là cha của ta sao?”

Trong lúc nói chuyện, mọi người cảm nhận được một loại khí tức nào đó trên người

nàng ta.

“Nàng ta là sứ đồ! Sứ đồ kỷ nguyên Thủy!” Lạc Băng Ly khẽ thốt lên.

Atula Vương rút hai thanh trường đao ra, trừng mắt nhìn Độc Cô Quỳnh rồi lại nhìn

Độc Cô Phong, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Theo động tác của hắn ta, mọi người cũng lần lượt rút binh khí, nhìn về phía Độc Cô

Phong, làm ra tư thế đề phòng.

Độc Cô Phong bình tĩnh thản nhiên nhìn Độc Cô Quỳnh.

“Quả thực đá phân giới đã được dùng hai lần, lần đầu tiên đúng là được dùng trên

người sứ đồ Thủy, chẳng qua người đó là Độc Cô Quỳnh chứ không phải ngươi.” Cố

Thanh Sơn nói.

“Vậy thì sao? Ta phải bảo vệ con gái của ta, năm đó con bé bị tà ma ăn mòn, cho đến tận bây giờ trên người vẫn có khí tức tà ma, Cố Thanh Sơn? Ngươi không cần phải tin

lời con bé.” Độc Cô Phong nói.

“Thì ra là thế? Ngươi phóng ra chuỗi thế giới song song, thay thế nàng tới liên hệ với ta? Là vì bảo vệ nàng?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy.” Độc Cô Phong đáp.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Vẻ mặt Độc Cô Phong vẫn thản nhiên.

Sau một cái chớp mắt, chỉ thấy Độc Cô Quỳnh hét lên một tiếng chói tai, trên người

lập tức nhô lên từng mảnh vảy màu đen, toàn thân ngã nhào trên mặt đất,d đau đớn

giãy dụa.

“Nhìn đi

Đọc Cô Phong cau mày nói, đi về phía Độc Cô Quỳnh.

Cố Thanh Sơn giơ tay ngăn cản, quát lên: “Tiểu Lâu, Sương Nhan, các ngươi bảo vệ

nàng.”

Hai người lập tức tiến lên, giữ Độc Cô Quỳnh lại, dùng các thuật pháp mình am hiểu

trị liệu cho Độc Cô Quỳnh.

Chương trướcChương tiếp