Qua một lúc lâu.
Tần Tiểu Lâu xoa mồ hôi trán, nói với mọi người: “Nàng lây dính một chút khí tức tà
ma
mất một thời gian vô cùng dài mới có thể trừ khử triệt để.”
Mọi người nhìn về phía Độc Cô Phong.
Trên mặt Độc Cô Phong hiện lên một chút bi thương, rồi lại hóa thành bất đắc dĩ.
Chỉ nghe hắn ta nói: “Trong những năm tháng quá khứ dài như vô tận, ta phải vừa bảo
vệ con bé vừa chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, còn phải từng giờ từng khắc phòng
bị khí tức tà ma trên người con bé
hiện bệnh tật trên người con gái ta, bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa?”
Tần Tiểu Lâu nghe xong, cảm thấy hơi áy náy, liên tục nháy mắt với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói với vẻ hối lỗi: “Nói như vậy, ngươi đúng là một người cha tốt. Là
ta hiểu lầm ngươi.”
“Không dám nhận.” Độc Cô Phong nói.
Tần Tiểu Lâu lập tức cười nói: “Được rồi. Hiểu lầm đã được giải. Chúng ta đi mở tiệc
thôi
“Tiểu Lâu.” Cố Thanh Sơn cắt ngang lời hắn ta: “Đá phân giới tổng cộng được sử
dụng hai lần, theo thứ tự là ta và Độc Cô Quỳnh.”
“Đúng vậy.” Tần Tiểu Lâu nói.
“Độc Cô Phong thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bốn phía yên tĩnh.
Tần Tiểu Lâu sửng sốt.
Sau một cái chớp mắt, trong lòng hắn ta bỗng nhiên nổi lên ý lạnh thấy xương.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Độc Cô Phong.
Phía sau Độc Cô Phong, ảo ảnh thi thể khổng lồ trôi nổi giữa không trung, ngang với
đỉnh núi, lúc ẩn lúc hiện trong gió thổi.
Đúng vậy.
Đá phân giới được Độc Cô Quỳnh và Cố Thanh Sơn dùng.
Như vậy Độc Cô Phong nhất định chưa bao giờ sử dụng đá phân giới.
Nhưng hắn ta nói hắn ta cũng chia làm hai người, một người vẫn luôn duy trì thân
phận nhân loại, một người khác quy phục tà ma, hóa thành thi thể khổng lồ, cuối cùng
tìm ra điểm yếu của tà ma
Chuyện này căn bản không hợp lý!
Thi thể khổng lồ và hắn ta là hai cá thể độc lập!
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, ngước nhìn ảo ảnh thi thể khổng lồ, vẻ mặt đầy cảm thán.
“Sau khi ta phát hiện điểm này, ta từng tự hỏi lòng mình.” Hắn nói.
“Ồ? Ngươi nghĩ tới điều gì?” Độc Cô Phong hỏi.
Vẻ mặt hắn ta không hề có chút gì là hốt hoảng, cũng không có bất cứ cảm xúc nào.
Không ai biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như ta là tà ma
“Vì sao không được?” Độc Cô Phong hỏi.
“Bởi vì tà ma và chúng sinh vốn không hợp nhau, ở thế đối lập, ta là một thành viên
trong tà ma, dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ những kẻ đối đầu với chủng tộc của mình,
đối phó với đồng loại của mình?”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Ví dụ như ta
hằng.”
Độc Cô Phong cúi đầu không đáp.
Cố Thanh Sơn tự hỏi tự trả lời: “Nhưng lý do này không đủ để nói lên tất cả, trừ khi
còn có một nguyên nhân nào đó lớn hơn chứng minh lập trường của nó, may mắn
thay, ta nghe nói bí mật mà Độc Cô Quỳnh dò xét
“Hỗn Độn là sức mạnh giết chết mộ cũ.”
“Tất cả mộ cũ đều giãy dụa trong Hỗn Độn, ý đồ đẩy Hỗn Độn ra khỏi cơ thể
một vài mộ cũ đã bị Hỗn Độn triệt để giết chết, mà một vài cái khác thì sinh ra tà ma, nhờ vậy mà tạm thời thoát khỏi sự uy hiếp của Hỗn Độn.”
Độc Cô Quỳnh đột nhiên hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Thi thể khổng lồ đã từng nói với ta, một
số người phản bội hãm hại nó đã nhốt nó vào trong thế giới kia.”
“Thế nhưng, những ngôi mộ cũ khác đều đang chịu khổ trong Hỗn Độn, mà nó lại
thoát khỏi sự mài mòn của Hỗn Độn, một mình trong một thế giới hỗn mang, cho dù
Tận Thế đến giết nó thì cũng chỉ có thể bị nó biến thành vô số xương khô màu đen mà
thôi, mãi mãi chìm sâu xuống mặt đất.”
“So với những ngôi mộ cũ khác, đãi ngộ và hoàn cảnh của nó đã chứng minh địa vị và
thân phận của nó.”
“Nó là thủ lĩnh tà ma.”
Những lời này từ miệng Cố Thanh Sơn nói ra, mọi người đồng loạt biến sắc.
Độc Cô Phong thầm thở dài.
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Ta cần một lời giải thích, hoặc là ngươi cần một câu
trả lời.”
Độc Cô Phong phun ra một chữ: “Chết.”
“Ầm!”
Vô số ký hiệu quỷ dị từ hư không hiện lên, nhanh chóng xoay tròn xung quanh Cố
Thanh Sơn, liên tục phát ra tiếng âm hưởng kỳ dị tràn ngập sát ý.
Viên đá phân giới trên người Cố Thanh Sơn bay lên, dung hợp thành một thể với
những ký hiệu kỳ dị dày đặc, hóa thành một tia u ám đánh vào người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Trong nháy mắt, toàn bộ ký hiệu biến mất.
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, bình yên vô sự, vẫn chưa chết đi như Độc Cô Phong đã nói.
“Cố Thanh Sơn, ngươi thật đáng thương, có lẽ cả đời ngươi chẳng bao giờ tin tưởng
bất cứ người nào.” Độc Cô Phong lạnh lùng nói.
“Ta tin tưởng rất nhiều người, ngoại trừ những kẻ đưa ta vào chỗ chết.” Cố Thanh Sơn
nói.
Hắn đưa tay bắt lấy đá phân giới, nhẹ giọng nói: “Ngươi chia ta thành Tận Thế và
Chúng Sinh, nhưng lúc giao chiến với Cửu Diện, ta đã lĩnh ngộ được một việc từ kỹ
năng của nó
thành.”
“Khi đó ngươi đã biết rồi?” Độc Cô Phong nói.
“Đúng vậy, là chúng sinh thuần túy, nhất định sẽ bị tà ma khắc chế, có lẽ đây chính là dụng ý của ngươi khi đưa đá phân giới cho ta
sinh bị hủy diệt, như vậy ta thuộc về Tận Thế cũng sẽ thương tổn thực lực nghiêm
trọng.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Để tránh bị ngươi quản chế, ta đã nghĩ ra một cách, trước lúc đi vào Huyết Hải đã nhờ một vị tồn tại giúp ta che chắn một chút, nhân cơ hội dùng tế
vũ thay đổi thân phận của mình.”
Cùng với lời kể của hắn, trong hư không xung quanh hắn hiện lên một khung hình chữ
nhật.
“Hiện tại ta đã không còn là chúng sinh, mà là thẻ bài Huyết Hải: Cố Thanh Sơn.”
Nói xong, hắn bóp đá phân giới.
Hai Cố Thanh Sơn cùng biến mất rồi lại hòa làm một thể.
Một Cố Thanh Sơn xuất hiện.
“Chết mà ngươi hạ xuống đều bị ta phá giải sạch sẽ, bây giờ, ngươi phải làm sao
đây?”
Hắn rút trường kiếm ra, chĩa vào Độc Cô Phong
ta.
Độc Cô Phong nhìn hắn, rồi lại nhìn mọi người.
Chỉ thấy các sứ đồ và thánh nhân Lục Đạo đã lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bọn họ có thể ra tay bất cứ lúc nào.