favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3127: “Trừ phi ngươi từ bỏ hủy diệt chúng sinh.”

Chương 3127: “Trừ phi ngươi từ bỏ hủy diệt chúng sinh.”

Dòng sông thời gian bị vầng sáng của ánh kiếm soi chiếu, tất cả các thế giới và chúng sinh trong đó lập tức hứng chịu hàng ngàn vạn, thậm chí vô số nhát đâm chém.

Đột nhiên, vài bóng người xuất hiện trước ánh kiếm.

Anna, Tô Tuyết Nhi, Tú Tú và Trương Anh Hào.

Ánh kiếm phát ra một tiếng kêu cao vút, ánh sáng càng sáng chói, chỉ một chút đã xóa

sạch tất cả mọi người.

“Ầm

Cuồng phong gào thét, toàn bộ dòng sông thời gian hóa thành tro bụi, rơi lả trong hư

không tăm tối, dần dần tụ lại thành sương mù dày đặc.

“Quả là lạnh lùng vô cảm, đối mặt với người thân thiết mà cũng có thể không chút do

dự giết chết.” Thi thể khổng lồ ồm ồm nói.

Ánh kiếm hiện thành Cố Thanh Sơn, mở miệng nói: “Dùng bọn họ của thế giới song

song để ngăn cản ta sẽ chỉ làm ta càng muốn giết ngươi mà thôi.”

Thi thể khổng lồ hừ lạnh một tiếng, lân giáp màu đen trên người hắn ta đều rơi xuống, ngưng tụ giữa không trung, hiện thành một cây roi dài đầy ánh sao lấp lánh.

Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, trầm giọng nói: “Đây là binh khí của sư tôn ta

Thi thể khổng lồ tùy ý vung roi.

Vị trí trong biển thời gian mà roi dài hướng tới lập tức bị bổ ra.

Trong vết nứt trên biển rộng vài trăm thước, hàng tỉ phân đoạn lịch sử bị diệt tắt.

Thi thể khổng lồ nói: “Tất cả thuật pháp, binh khí, thần thông huyền bí mà chúng sinh cất giấu đều đã được ta nghiên cứu thấu đáo, chiếc roi này đã giết chết vài thủ hạ của ta, sau đó ta liền chế tạo ra nó.”

Nó vung roi lên thật cao.

“Roẹt!”

Cố Thanh Sơn hóa thành ánh kiếm lên tiếp chiêu, lại bị roi dài đánh trúng, tinh thần

lực dồi dào bổ xuống, đẩy hắn xuống biển thời gian.

Hắn nhanh chóng chìm xuống biển.

Đột nhiên, bốn bề hóa thành trống rỗng.

Một người xuất hiện đối diện hắn.

“Sư tổ!” Cố Thanh Sơn lau vết máu trên miệng.

Tạ Cô Hồng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Kiếm ý của ngươi không thuần.”

Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.

Tạ Cô Hồng nói: “Trong những năm tháng quá khứ, dường như nó từng giúp ngươi,

nhưng chẳng qua là vì giết ngươi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Y tùy ý bấm quyết.

Chỉ thấy sau lưng y hiện lên mấy trăm màn hình sáng.

Mỗi một màn hình sáng đều là một thời không.

“Thuật Thế Giới Song Song!” Cố Thanh Sơn giật mình nói.

Tạ Cô Hồng nói: “Nó vẫn luôn thông qua ngươi để dò xét thuật pháp danh sách của

chúng sinh, nhằm chiến thắng chúng sinh.Mà chúng ta cũng học được một vài thứ từ

trên người nó, ngươi nhìn kỹ những thời không này.”

Cố Thanh Sơn nhìn những thời không trước mắt.

Chỉ thấy trong mỗi một mảnh thời không, thi thể khổng lồ đều tranh đấu với Cố

Thanh Sơn, nó sử dụng các loại thuật pháp và năng lực, triệt để xóa sạch từng Cố

Thanh Sơn.

Thực lực của những Cố Thanh Sơn này có mạnh có yếu, nhưng không có một ai đạt

được tới trình độ danh sách chung cực.

“Nhìn thấy không? Không phải là nó chưa bao giờ giết ngươi, chỉ là đã thử vô số lần

mới phát hiện giết ngươi cũng chẳng được ích gì, vẫn bị Hỗn Độn giam cầm trong hư

không, không thể thoát thân.” Tạ Cô Hồng nói.

“Sao lại phải như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Sắc mặt Tạ Cô Hồng trở nên thận trọng hơn rất nhiều, mở miệng nói: “Chúng sinh

không đưa thân vào hư không, nó sẽ không thể thắng, cho nên nó mới muốn làm cho

Hồng Hoang tan biến, sau đó giúp ngươi nhanh chóng thành lập Lục Đạo Luân Hồi,

như vậy chúng sinh phải đi đến nước không thể không dấn thân vào trong Luân Hồi,

đó là thời khắc quyết định thắng bại.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mặt biển hóa thành ánh sao dày đặc.

Một khí thế hung lệ không thể nói thành lời bao phủ khắp một mảnh thế giới cấp

tướng.

Công kích của thi thể khổng lồ sắp tới rồi!

Rõ ràng Tạ Cô Hồng cũng đã nhận ra điều này, vội nói: “Ngươi biết được bao nhiêu

bí mật trong ba bí mật?”

“Toàn bộ.” Cố Thanh Sơn nói.

Trong mắt Tạ Cô Hồng ánh lên một tia sáng, nhẹ giọng nói: “Lục Đạo đã thành

Thời khắc quyết chiến đã đến, Cố Thanh Sơn, ngươi là hy vọng duy nhất của chúng

ta.”

“Ầm

Trong tiếng chấn động vang dội, vô số ánh sao rơi xuống, đổ ập về phía Cố Thanh

Sơn.

Cố Thanh Sơn hóa thành ánh kiếm bay đi.

Hắn không ngừng tránh thoát sự dây dưa của ánh sao, xuyên qua vô số hình ảnh lịch sử, cuối cùng nhảy ra khỏi mặt biển.

Chỉ thấy thi thể khổng lồ cũng không thèm nhìn hắn, lân giáp màu đen trên người

không ngừng bay ra ngoài, hóa thành từng đạo thuật pháp, đánh về một nơi nào đó

trong biển.

Cố Thanh Sơn nhìn lại.

Chỉ thấy trên biển thời gian hiện lên sáu thế giới của Lục Đạo Luân Hồi.

Trong sáu thế giới, tất cả pháp tắc bị đông cứng, toàn bộ chúng sinh rơi vào hủy diệt, không hề có sức chống trả.

“Ngươi có thủ đoạn như vậy

pháp nhốt ngươi vào trong hư không.” Cố Thanh Sơn nói.

Thi thể khổng lồ ồm giọng nói: “Tất cả đã kết thúc, khi ta diệt sạch Lục Đạo Luân

Hồi, chúng sinh sẽ không nơi nương tựa, anh linh chân thực của bọn họ cũng sẽ chết

theo, linh hồn của bọn họ cũng sẽ thuận theo cánh cửa luyện ngục phía dưới hư

không, tiến vào vùng đất đày đọa vĩnh hằng.”

Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn, khí tức trên người bỗng nhiên biến đổi.

Hắn rút ra một thanh kiếm từ trong hư không.

Lục Giới Thần Sơn kiếm.

“Cho tới nay, ta vẫn luôn quý trọng những người kề vai chiến đấu với ta, ví dụ như

ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.

Thi thể khổng lồ xoay người, nhìn hắn.

Chẳng biết tại sao, ánh mắt của nó dần dần bớt đi vài phần dữ tợn, mở miệng nói:

“Ngươi là một điều ngoài ý muốn của chúng sinh, rõ ràng bọn họ chỉ hiểu được cách

sử dụng thô thiển nhất, chỉ có thể thành lập nguyên mẫu văn minh thô sơ nhất, trong

lòng luôn mang cảm giác tội lỗi, nhưng vẫn sáng lập ngươi, Cố Thanh Sơn, ngươi là

tồn tại hoàn toàn khác chúng sinh, ta bằng lòng bắt tay giảng hòa với ngươi.”

“Trừ phi ngươi từ bỏ hủy diệt chúng sinh.” Cố Thanh Sơn nói.

“Có thể, chỉ cần ngươi nói thân phận của thuật chủ cho ta biết, ta đi giết thuật chủ, ân oán giữa ta và chúng sinh sẽ được xóa bỏ, linh hồn của bọn họ có thể ở lại trong hư

không, vẫn giữ nguyên những ký ức giả tạo trong quá khứ, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.” Thi thể khổng lồ nói.

Cố Thanh Sơn lắc đầu.

“Vì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ vĩnh viễn quên ngươi?” Thi thể khổng lồ hỏi.

“Ta hy vọng bọn họ đạt được ước nguyện, còn có một điều quan trọng hơn là một khi

thuật chủ bị ngươi giết chết, chúng sinh sẽ không thể làm gì được ngươi, đến lúc đó,

ngươi muốn giết bất kỳ kẻ nào, ta cũng không có sức để ngăn cản.” Cố Thanh Sơn

nói.

“Bây giờ ngươi có thể ngăn cản ta sao? Quá ngây thơ.” Thi thể khổng lồ nói.

Trên người nó nổi lên vảy đen dày đặc, phóng ào ào về phía biển thời gian.

Chương trướcChương tiếp