Sắc mặt Trương Anh Hào thay đổi, không nhịn được kêu lên: "Chuyện gì vậy, ngươi
chính là binh khí của Vực sâu vĩnh hằng trong hư không, là vũ khí trấn ma tại đáy
Vực sâu vô tận, là người che chở diệt tuyệt, chìa khóa của chư giới, Thiên và Địa
trong truyền thuyết
"Bình tĩnh đi nào, ngươi là đồng đội của lão Cố đó." Địa kiếm nói với giọng bình tĩnh.
"Vậy còn ngươi
"Ta đã vỡ thành rất nhiều mảnh, trải rộng khắp ngôi trường này, ngươi phải tìm tất cả
những mảnh vỡ của ta, mới có thể hoàn toàn đánh thức ta." Địa kiếm nói.
"Vậy chúng ta đi tìm mảnh vỡ của ngươi thôi." Trương Anh Hào nói với giọng vội vàng.
"Đợi đã!"
Giọng nói của Địa kiếm bỗng trở nên nghiêm nghị:
"Ngôi trường này là trường đại học quốc lập đứng đầu, hội tụ toàn bộ cao thủ của thế
giới ẩn này
phải có giác ngộ sẽ chết bất cứ khi nào."
"Chết? Tại sao chứ?" Trương Anh Hào hỏi với vẻ khó hiểu.
"Mảnh vỡ thứ hai ở trong phòng thay quần áo nữ." Địa kiếm nghiêm túc nói.
"
"Ngươi có thể sống sót đã rồi nói sau."
Bỗng nhiên, từ trong túi áo Trương Anh Hào truyền ra giọng nói của đồng hồ bỏ túi:
"Chú ý!"
"Người tranh cướp với ngươi đã tới!"
Trương Anh Hào cũng có cảm giác, bỗng quay đầu lại.
Trên bầu trời.
Một con chim bay xuống, hóa thành hình người, hạ xuống trước mặt anh ta.
Đây là một người đàn ông
Anh ta
Rất xinh đẹp.
Sắc đẹp của anh ta, cơ bản là không kém hơn bất cứ nữ sinh nào của trường học này.
Trương Anh Hào cầm chuôi kiếm, cảnh giác mà lùi về sau vài bước.
"Thả lỏng chút đi, Trương Anh Hào, ta là Quạ, không phải là bạn gái của Cố Thanh Sơn."
Người đàn ông kia ôm hai tay, nói.
"Cho nên ngươi không phải tới tranh cướp kiếm sao?" Trương Anh Hào hỏi.
"Ta cũng giống ngươi vậy, muốn dùng lực lượng của Địa kiếm, đi tới Huyết Hải hỗ
trợ Cố Thanh Sơn." Quạ nói.
"Không có vấn đề, ta có thể mang cả hai các ngươi cùng đi." Địa kiếm nói.
Trương Anh Hào cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vậy.
Nếu như là những cô gái kia có được kiếm của Cố Thanh Sơn, chắc chắn sẽ không
chia sẻ thanh kiếm đó cho những cô gái còn lại.
Thế nhưng chúng ta đều là đàn ông con trai, là có thể dùng chung thanh kiếm này, cùng tới hỗ trợ Cố Thanh Sơn.
"Được rồi, thừa dịp lúc này còn không có cô nàng nào tới cướp kiếm, chúng ta phải tìm hết những mảnh vỡ còn lại nhanh lên." Trương Anh Hào nói.
"Không có vấn đề, mảnh vỡ thứ hai ở đâu?" Quạ vỗ tay, nói.
Trương Anh Hào trầm giọng nói: "Trong phòng thay quần áo
chắc chắn phải trải qua một trận chiến khốc liệt."
Quạ vặn eo, nhíu mày nói: "
Trương Anh Hào liếc nhìn Quạ.
Đã thấy Quạ lấy một cây son môi, cầm một chiếc gương nhỏ, bắt đầu hóa trang cho
bản thân.
Người đàn ông này có vẻ cũng am hiểu về kỹ năng diễn xuất.
Trong việc diễn xuất, anh ta và Cố Thanh Sơn có nhiều điểm tương đồng, cũng khó
trách có thể trở thành bạn bè xưng huynh gọi đệ với Cố Thanh Sơn.
Đang suy nghĩ, Quạ bỗng ngẩn người.
"Thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Sắc mặt Quạ hơi mơ màng, nói mớ: "Cái tên dâm dê, vừa rồi ngươi nhìn lén người
khác phơi quần áo, đã làm cho cao thủ trong trường này để ý tới ngươi, có vẻ như các
nàng đang chạy tới nơi này."
"Cái gi!" Trương Anh Hào giật mình nói.
Anh ta còn chưa kịp hỏi thêm điều gì thì bỗng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, có bảy tám bóng người phái nữ bỗng xuất hiện, theo đó từng luồng khí
tức vô cùng mạnh mẽ cũng xuất hiện.
Đều là nữ giáo viên cực kỳ xinh đẹp.
Đó là những cao thủ của trường trung học phổ thông này!
Những cô gái này nhìn Trương Anh Hào, rồi đưa mắt về phía Quạ, thấy được trên tay
Quạ đang cầm một thỏi son môi.
Cô gái cầm đầu lập tức hét lớn với vẻ tức giận: "Hóa ra là hai tên biến thái
"Đừng! Xin hãy nghe ta giải thích!" Trương Anh Hào cao giọng nói.
Không còn kịp rồi.
Ngay sau đó, mấy chục loại pháp thuật có sát thương khủng bố đập tới!
Ở một bên khác.
Huyết Hải.
Cố Thanh Sơn đang cầm một cần câu, bỗng nhiên run lên.
Ở cạnh hắn, người đàn ông có vẻ lạnh lùng kia đang viết cái gì đó, cũng không ngẩng
đầu lên, nói:
"Ngươi cứ thấp thỏm như vậy là không câu được cá."
"Ta biết
Cố Thanh Sơn cau mày, lẩm bẩm:
"Ta vẫn luôn cảm thấy
Người đàn ông kia cười cười, đang định nói gì đó thì sắc mặt thay đổi.
Hắn ta đứng dậy, trầm giọng nói:
"Không ổn rồi, ta phát hiện ra một vài chuyện, phải rời đi ngay lập tức."
"Ngươi muốn đi đâu vậy? Trở về thế giới hiện thực sao?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ
kinh ngạc.
"Không phải."
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào biển máu, ánh mắt giống như đã xuyên qua mặt biển, đi tới hư không
"Thế mà có loại chuyện này
Người đàn ông giống như nhìn thấy cái gì đó, lẩm bẩm nói.
"Cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tạm thời ngươi không cần biết, tóm lại, thời điểm chia tay giữa chúng ta đã tới
ngươi cứ ở lại nơi này, ta phải đi ngay lập tức." Người đàn ông kia nói.
"Này, mỗi lần ta gặp nguy hiểm, ngươi đều phải chạy sao?" Cố Thanh Sơn nói với vẻ
khó chịu.
Người đàn ông kia vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi chính là Cố Thanh Sơn mà."
Sau khi nói xong, người đàn ông này dần dần biến mất.
Trên biển máu lại khôi phục sự bình tĩnh.
Cố Thanh Sơn lại câu cá thêm một lát, thì cảm thấy càng ngày càng không ổn.
Hắn quyết định thu cần câu lại.
"Cũng đúng
Hắn vươn tay ra
Một phù văn tràn ngập khí tức hủy diệt xuất hiện trong tay của hắn.
Giờ phút này.
Người Ghi Chép Lịch Sử đã rời đi.
Không có ai biết Cố Thanh Sơn định làm gì.