"Cha
Cha Cố Thanh Sơn nói: "Đấy là một vấn đề rất tốt."
Ông ta ném điếu thuốc trong tay đi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc rồi nói:
"Dưới tình huống bình thường, ta là một trong những Chúa tể của chúng sinh, có được lực lượng vô tận
như vậy ta cũng sẽ biến mất theo họ
cũng không cần tồn tại
"Kẻ địch?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đó là những yếu tố không liên quan tới chúng sinh chút nào
Ánh mắt của ông ta nhìn thẳng vào mắt của Cố Thanh Sơn.
Cha Cố Thanh Sơn gật đầu, giống như một vài thứ không hợp để nói thành lời vậy.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ, cũng gật đầu.
Kẻ địch của thời gian
Đó lại là tồn tại như thế nào?
Hắn yên lặng suy nghĩ, cũng không nói thêm câu nào.
Thế nhưng hình như hắn và cha hắn cũng đã có những nhận thức chung.
Trong lúc vô hình, ăn ý giữa hai cha con, cũng đã xác nhận cùng một sự kiện.
"Đúng rồi, mẹ con đâu? Thân phận của mẹ là gì?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
"Mẹ con là huyền bí
không bị bất cứ sinh linh nào ảnh hưởng, cũng lười không muốn trở thành Chúa tể vận
mệnh của chúng sinh, thế nhưng mẹ con yêu ta, thời gian đối với huyền bí mà nói vẫn
luôn là niềm vui thú
con."
Cha Cố Thanh Sơn nghiêm mặt, nói: "Thanh Sơn, mặc dù con tới từ nguyện vọng và
lực lượng của chúng sinh, thế nhưng đúng ra con lại là con trai do ta và mẹ con sinh
ra, coi như là Tạ Đạo Linh, cũng chỉ là lịch sử lựa chọn nàng ta, trở thành sứ giả dẫn con tới nhân gian mà thôi."
Cố Thanh Sơn chăm chú lắng nghe, hơi thất thần.
Hắn là hủy diệt.
Hủy diệt lại là con trai của Thời gian và Huyền bí.
Thế nhưng tại sao lại là
Đúng rồi.
Kẻ địch
Hắn đang suy nghĩ thì thấy cha mình đứng dậy.
"Thanh Sơn, ta tới đây để mang con đi." Cha Cố Thanh Sơn nói.
"Chờ đã
Hay là thế giới chân thực?" Yên Hỏa không nhịn được mà xen vào hỏi.
"Đều không phải." Cha Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn.
"Kẻ địch của các ngươi là ai chứ?" Yên Hỏa hỏi.
"Không thể nói." Cố Thanh Sơn bỗng xen vào nói.
Cha Cố Thanh Sơn gật đầu, liếc mắt nhìn Yên Hỏa nói: "Ha ha, nhóc con, nghe thấy không? Đây chính là bí mật lớn nhất trước mắt, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi
biết à? Đúng rồi, không phải ngươi là Người Ghi Chép Lịch Sử sao? Tự đi xem thôi
chứ?"
Cố Thanh Sơn vỗ vai Yên Hỏa: "Đừng để ý, những chuyện mà không thể nói, đều là
bí mật, bí mật đại biểu cho tai họa và tương lai, bởi vậy không thể nói toạc ra được, nếu không rất nhiều chuyện đều sẽ bị xáo trộn, mưu đồ của ta cũng đành phải kết
thúc."
Yên Hỏa ngẩn người.
Với đầu óc của hắn ta, vẫn không thể hiểu được ý nghĩa chân chính của những lời này.
Mà cha Cố Thanh Sơn lại đã hiểu.
"Thanh Sơn, con muốn ở lại nơi này sao?" Ông ta hỏi.
"Có một vài chuyện vẫn chưa làm xong." Cố Thanh Sơn nói.
"Con phải biết rằng, con không thể rời khỏi nơi này, chỉ có ta mới có lực lượng đưa con từ nơi này rời đi, thế nhưng ta cũng không thể muốn vào là đi vào được
hiện tại con không đi, thì con phải ở lại nơi này mười ngàn năm nữa." Cha Cố Thanh Sơn nói với vẻ nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn không nói một lời, đưa tay nắm chặt về phía hư không.
Một thanh trường thương tản ra ánh sáng màu đỏ chói mắt bị hắn nắm chặt.
Xích Ma Thần Thương.
Cha Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú lên thanh trường thương này.
Sắc mặt của ông ta hơi thay đổi, cuối cùng cảm khái:
"Đúng vậy, Thần linh là một loại của chúng sinh, mặc dù cũng vẫn là tồn tại nhỏ bé mà hèn mọn, thế nhưng cũng có thể chế tạo ra vũ khí vượt qua bản thân bọn họ, đây là
đặc tính của chúng sinh
Ông ta cảm khái, dùng sức vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói:
"Con trai, về sau chúng ta còn gặp lại."
"Cha chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu như mọi chuyện ở đây đều kết thúc, con sẽ đi tìm cha."
"Ừm."
"À đúng rồi, mẹ con đâu?"
"Ha ha ha, mẹ con đang làm một vài chuyện nhàm chán, tối nay con sẽ biết."
Nói xong câu đó, cha Cố Thanh Sơn hơi lùi lại.
Một hang động rộng lớn xuất hiện tại hư không phía sau ông ta, lộ ra một con đường
thâm thúy tăm tối, cùng với một vài tiếng vang tạp nhạp.
Có gió từ trong hang động thổi tới.
Xen lẫn vô số khí tức cổ xưa.
"Ta luôn kiêu ngạo vì có con, Thanh Sơn."
Ông ta nói xong, chuyển người, biến mất cùng với hang động khỏi biển máu mênh
mông.
…
Sàn sạt, sàn sạt,
Tô Tuyết Nhi bước chậm trên sân trường.
Một khoảng thời gian sau đó.
Cô bỗng dừng bước lại, nhìn về phía dãy núi phía sau sân trường này.
Hình như cô đã cảm nhận được điều gì đó vậy
Một sự khinh thường từ trong đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên.
"Chỉ bằng các ngươi thôi sao?"
Cô nói nhỏ, một tay nâng lên, làm ra một động tác.
Ngay lập tức.
Đôi tay kim loại phía sau lưng cô bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ trong nháy mắt sau.
Đôi tay kim loại đó lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, xòe bàn tay ra.
Trên lòng bàn tay là một mảnh vỡ sắc bén.
Tô Tuyết Nhi quan sát vài giây, sau đó nói: "Đây chính là mảnh vỡ của một thanh
kiếm, chẳng lẽ kiếm của Thanh Sơn đã vỡ?"
Một giọng nói nặng nề như núi từ trong mảnh vỡ truyền ra: "Tô Tuyết Nhi, ta là Địa kiếm, hiện tại ta đã hoàn toàn vỡ vụn, mảnh vỡ rải khắp trường học này."
Tô Tuyết Nhi ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao lại là ngươi?"
Cô vươn tay ra, nắm chặt một thanh kiếm ảnh từ trong hư không.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện đã dần dần hóa thành từng điểm sáng, tản khắp hư
không, hoàn toàn biến mất.
Đó là kiếm ảnh đã mang cô tới nơi đây
Ánh kiếm của Định Giới.
Đáng lẽ ra ánh kiếm này sẽ đưa cô tới vị trí của Định Giới Thần kiếm, thế nhưng khi
đi tới nơi này, mảnh vỡ mà cô tìm được lại là mảnh vỡ của Địa kiếm.
Tại sao lại là như vậy cơ chứ?
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía mảnh vỡ trong tay của mình mà cảm thấy khó hiểu.
Mảnh vỡ đó có vẻ như hiểu được cô đang suy nghĩ gì nên nói: "Có phải cô cảm thấy khó hiểu, tại sao ánh kiếm của Định Giới đưa cô tới nơi này, thế mà lại tìm được
mảnh vỡ của ta đúng không?"
Tô Tuyết Nhi nói: "Đúng."
"Như vậy đi, nếu như cô có thể đưa ra câu trả lời chính xác về chuyện này, ta sẽ đưa cô tới gặp Cố Thanh Sơn." Địa kiếm nói.
Sắc mặt Tô Tuyết Nhi cứng lại.
Đi gặp Cố Thanh Sơn luôn sao.
Nếu như là thật, thì mình cần phải dùng toàn lực để suy đoán!