Hai vị tôn giả im lặng không nói.
Khối phù băng sự thật sau cùng này không thể coi thường.
Ai tiến vào, nhất thời sẽ không ra được. Muốn ra, chỉ có thể triệt để tạo hình thành công khối phù băng sự thật này.
Nhưng điều đó dễ dàng như vậy sao?
Hiện tại, tầng thứ tám đã bị hủy, sẽ không còn đại thế giới cung cấp cho đại trận Phong Ma vận chuyển.
Nói cách khác, muốn tạo thành nốt khối phù băng sự thật này, nhất định phải cống hiến sức mạnh bản thân.
Cống hiến bao nhiêu rất quan trọng. Nếu cống hiến quá nhiều, tôn giả tiến vào phù băng sự thật cho dù chiếm được tiên cơ cũng sẽ hao tổn rất nhiều chiến lực. Chỉ sợ đến cuối cùng, sẽ bị tôn giả trạng thái hoàn hảo bên ngoài thừa lúc tập kích.
Mặc kệ là Tinh Túc Tiên Tôn hay là Cự Dương Tiên Tôn đều có lo lắng như vậy, nhất thời chỉ có thể trầm ngâm dừng chân.
Đổi lại bên kia, các Á tiên tôn vẫn còn tiếp tục chiến đấu với cổ tiên Thiên Đình.
“Đồng Công, ngươi rất thích cản ta đúng không?” Khí Tuyệt Ma Tiên nhe răng cười, ngón tay điểm một chút.
Rầm rầm rầm.
Không khí nổ tung, nổ Đồng Công thành năm bảy phần, thi cốt không còn.
“Thương Lâm.” Xa Vĩ rống to, trường thương xung quanh xuất hiện, dày đặc như rừng.
Lục Úy Nhân một đường xông ngang xông thẳng, xông phá rừng thương, đưa tay chộp một cái.
Cự thủ màu vàng đất bay ra, bắt lấy Xa Vĩ.
“Không có bàn cờ Tinh Túc, cho dù ngươi tài năng vô song, làm sao có thể cản ta?” Lục Úy Nhân thở dài một tiếng. Cự thủ màu vàng đất bóp lại, bóp xa vĩ thành thịt nát.
Cổ tiên Thiên Đình dù sao cũng có khoảng cách với Á tiên tôn.
Trước đó, cho dù ở bên trong bàn cờ Tinh Túc, cổ tiên Thiên Đình cũng khó mà ngăn cản Á tiên tôn, thường xuyên tử chiến sa trường.
Sau khi dựa vào tiên mộ mà sống lại, người nào cũng lao đến tham chiến, hình thành thế cân bằng nguy hiểm trên chiến trường.
Bây giờ không còn Tinh Túc Tiên Tôn trù tính toàn cục, không còn bàn cờ Tinh Túc, cổ tiên Thiên Đình lập tức sập bàn, bị tàn sát, khó mà ngăn cản bước chân của Á tiên tôn.
Tinh Túc Tiên Tôn nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng, lập tức ra tay tương trợ.
Cự Dương Tiên Tôn làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chợt ra tay ngăn chặn Tinh Túc Tiên Tôn.
Hai tôn một lần nữa ra tay đánh nhau.
Thế lực hai tôn ngang nhau, khó phân cao thấp. Nhân cơ hội thở dốc, Cự Dương Tiên Tôn mở tiên khiếu thả Kiếp Vận Đàn ra.
Đồng thời truyền âm: “Băng Tắc Xuyên, ngươi đi đi.”
Kiếp Vận Đàn nhanh chóng phóng đến phù băng sự thực. Băng Tắc Xuyên tiếp nhận mệnh lệnh của Cự Dương Tiên Tôn, nhanh chóng nhào vào.
Tinh Túc Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, đốt đèn trong tay nhoáng một cái.
Thế xông của Kiếp Vận Đàn ngừng lại. Băng Tắc Xuyên phụ trách điều khiển Kiếp Vận Đàn bỗng nhiên ôm ngực, nửa quỳ, cúi đầu rơi lệ.
Ông ta tự trách mình không thôi, khóc ồ lên: “Đều tại ta, đều tại ta, là lỗi của ta. Nếu ta biểu hiện mạnh hơn một chút, đã có thể sớm phụ tá chủ thượng đánh bại Thiên Đình, cướp đoạt thành quả vĩnh sinh. Ta sống có ý nghĩa gì chứ? Ta đã cô phụ sự nhờ vả của chủ thương. Hu hu hu, ta sống không bằng chết, chi bằng chết đi cho xong.”
Nói xong, Băng Tắc Xuyên lại thôi động sát chiêu muốn tự sát.
Cự Dương Tiên Tôn thở dài một tiếng, tiếp một đòn tấn công mạnh của Tinh Túc Tiên Tôn, sau đó thu lại Kiếp Vận Đàn.
Kim hà lưu chuyển, thẩm thấu thể xác và tinh thần của Băng Tắc Xuyên.
Băng Tắc Xuyên nhận được sự trợ giúp của Cự Dương Tiên Tôn, lúc này mới thoát khỏi cảm xúc tự trách.
Cả người ông ta toát cả mồ hôi, hoảng sợ không thôi: “Nếu không phải chủ thượng ra tay, ta đã tự sát rồi. Đây là thủ đoạn của Tinh Túc Tiên Tôn sao? Chủ thượng vẫn luôn chịu sự tra tấn khủng bố như vậy sao?”
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi tăng vọt trong lòng Băng Tắc Xuyên.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, tê liệt ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ông ta há cái miệng rộng, cố gắng thở dốc, nhưng vẫn có cảm giác ngạt thở như cũ.
Trong lòng ông ta tràn ngập sự sợ hãi, giống như bị hù chết.
Cự Dương Tiên Tôn ra tay lần nữa cứu Băng Tắc Xuyên.
Tinh Túc Tiên Tôn mỉm cười. Nàng ăn chắc tính cách bao che khuyết điểm của Cự Dương Tiên Tôn, càng khi dễ trong tay Cự Dương Tiên Tôn không có pháp môn giúp thuộc hạ trùng sinh.
Cự Dương Tiên Tôn tạm thời né tránh. Tinh Túc Tiên Tôn liền mở tiên khiếu nhà mình, thả đám người Tần Đỉnh Lăng ra.
Mặc dù đám người này bị Lục Úy Nhân tiêu diệt nhưng rất nhanh lại từ tiên mộ phục sinh lại.
Những người này vừa ra khỏi tiên khiếu Tinh Túc, bỗng nhiên phân tán, công kích đến phù băng sự thật.
Cự Dương Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, thôi động nhiều thủ đoạn, tiếp tục chém giết thành viên Thiên Đình.
Hai tôn kềm chế lẫn nhau, ngươi đến ta đi, thủ đoạn nhiều lần xuất ra, không để cho một thuộc hạ nào thành công xông vào bên trong phù băng sự thật.
Cảnh tượng một lần nữa giằng co không xong. Đánh một hồi, chợt có một người đến gần phù băng sự thật.
Là Thẩm Thương.
“Muốn chết.” Cự Dương Tiên Tôn quát lạnh một tiếng, kim mang điện xạ bắn ra trong mắt.
Cùng lúc đó, Tinh Túc Tiên Tôn cũng đồng thời ra tay với Thẩm Thương.
Thẩm Thương hú lên một tiếng quái dị, vội vàng thối lui về phía sau, đồng thời Nhạc Thổ và Lục Úy Nhân đều toàn lực ra tay tương trợ.
Thế công hai tôn liên tiếp xé nát từng luồng phòng ngự, khiến cho Thẩm Thương trúng chiêu.
Thẩm Thương kêu lên một tiếng, ngất ngay tại chỗ, thương thế trên người đáng sợ vô cùng, chỉ miễn cưỡng kéo được một hơi.
Kịch chiến thật lâu, hai tôn bắt đầu có hỏa khí, đồng thời thăm dò được rõ ràng hạn mức cao nhất cường độ ra tay của đối phương. Thẩm Thương chạm vào vảy ngược của hai tôn, lập tức bị hai tôn liên thủ chèn ép.