Nhạc Thổ rơi vào sinh tử tồn vong trước mắt, hô to với người khác: “Chư vị tiên hữu, xin hỗ trợ giúp sức lực.”
Lục Úy Nhân, Thẩm Thương do dự một chút, sau đó gần như đồng thời ném phù băng sự thật của mình vào Bảo Hoàng Thiên.
Nhạc Thổ lập tức sử dụng phù băng sự thật được chuyển đến từ Bảo Hoàng Thiên, gia tăng tu vi của mình.
Khí tức của ông càng lúc càng tăng vọt, khoảng cách đến tôn giả chỉ còn thiếu một chút.
“Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, Phương Nguyên tiên hữu.” Nhạc Thổ truyền âm, vô cùng cấp bách.
Phương Nguyên cười lạnh: “Ta có thể đưa cho ngươi phù băng sự thật, nhưng Nhạc Thổ tiên hữu ngươi có bỏ ra cái giá khiến cho ta hài lòng không?”
Nhạc Thổ cắn răng, lập tức ném chân truyền Nhạc Thổ ở Bắc Nguyên vào Bảo Hoàng Thiên, cộng thêm đủ loại sát chiêu Thiên đạo, tâm đắc tu hành Thiên đạo có nội dung phong phú.
Đương nhiên, quan trọng nhất còn có minh ước.
Để đạt được phù băng sự thật quan trọng nhất, Nhạc Thổ đã nhượng bộ rất lớn.
Phương Nguyên ném một khối phù băng nhỏ vào Bảo Hoàng Thiên, hai bên như thiểm điện đạt thành giao dịch.
“Ha ha, khối phù băng cuối cùng cũng cho ngươi, Nhạc Thổ. Giao dịch hoàn thành.” Phương Nguyên la lớn.
Trong lòng Nhạc Thổ run lên.
Quả nhiên, sau một khắc, hai tôn bộc phát, sát chiêu liên miên bất tuyệt, bao vây Nhạc Thổ ở chính giữa, gắt gao hành hung.
Tinh Túc Tiên Tôn nhấc cây đèn, cảm xúc vô tận lại xung kích nội tâm Nhạc Thổ.
Bàn tay Cự Dương Tiên Tôn không ngừng chộp, không ngừng hạ độc thủ với khí vận Nhạc Thổ.
Thương thế Nhạc Thổ trở nên kinh khủng, ông giống như phàm nhân đang đứng ở mép vách núi, sắp sửa rơi xuống.
Thẩm Thương, Lục Úy Nhân, thậm chí Phương Nguyên, Khí Hải Lão Tổ đều ra tay phóng ra sát chiêu làm dịu áp lực cho Nhạc Thổ.
Nhưng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhạc Thổ nghiến răng, liều mạng giãy dụa, chậm rãi tiêu hóa khối phù băng, muốn một lần nữa gia tăng tu vi, trở thành tôn giả.
Nhưng trong thời khắc quan trọng, Nhạc Thổ thôi động sát chiêu bỗng xảy ra sai lầm.
Sát chiêu thất bại, phản phệ ập đến. Tu vi Nhạc Thổ kẹt lại nửa bước cuối cùng.
Thế công song tôn theo nhau mà đến, trong nháy mắt nuốt hết Nhạc Thổ.
“Mau cứu ngài ấy.” Lục Úy Nhân gào thét, là người đầu tiên ra tay.
Các á tiên tôn còn lại giật mình, vội vàng bắt chước.
Hai tôn đương nhiên không muốn Nhạc Thổ cứ như vậy mà được cứu, đồng thời thừa thắng xông lên.
Á tiên tôn vận dụng toàn lực, có thể nói là phấn đấu quên mình, cuối cùng cũng khó khăn chống đỡ được sát chiêu của Cự Dương Tiên Tôn.
Tinh quang của Tinh Túc Tiên Tôn lại nhắm ngay cơ thể Nhạc Thổ.
Nhạc Thổ hét lớn một tiếng, gân xanh nổi lên trên mặt, dốc hết toàn lực thôi động sát chiêu.
Sát chiêu phòng ngự bị oanh phá, cơ thể của ông bị thủng trăm ngàn lỗ, tinh quang không ngừng tàn phá nhưng sát chiêu trị liệu vẫn có tác dụng, kéo lại một hơi cuối cùng cho Nhạc Thổ.
Lúc này, Khí Hải Lão Tổ ra tay yểm hộ Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhanh chóng đến bên cạnh Nhạc Thổ.
“Phương Nguyên tiên hữu.” Lục Úy Nhân, Thẩm Thương đều giật mình, ánh mắt sáng lên ánh sáng hy vọng.
Sắc mặt song tôn không khỏi trầm xuống.
Mắt thấy Phương Nguyên sắp cứu được Nhạc Thổ…
Oành.
Bàn tay Phương Nguyên hung hăng vỗ xuống phía sau Nhạc Thổ, sau đó xuyên qua ngực của ông.
Nhạc Thổ đã sớm như nỏ mạnh hết đà. Một kích này của Phương Nguyên chính là cọng rơm đè sập lạc đà.
Khi sắp chết, Nhạc Thổ mở to mắt, một phát bắt được cánh tay của Phương Nguyên.
“Nhạc Thổ tiên hữu đi vui vẻ.” Phương Nguyên mỉm cười.
Sau một khắc, khí tức Nhạc Thổ hoàn toàn tiêu tán.
Ông chết không nhắm mắt.
Toàn trường kinh ngạc.
Hai tôn nhìn Phương Nguyên, không khỏi khó hiểu.
Bờ môi Lục Úy Nhân run rẩy, phá vỡ sự im lặng, hét to như muốn rách cuống họng: “Phương Nguyên, ngươi đang làm cái gì thế?”
“Phương Nguyên tiên hữu, ngươi đây là…” Tròng mắt Thẩm Thương như muốn rớt ra ngoài.
Khí Hải Lão Tổ lơ lửng bên cạnh Phương Nguyên, vẻ mặt cũng vô cùng cổ quái.
Bất kể ai cũng biết rõ, trong tình huống hai tôn không chút kiêng kỵ, Nhạc Thổ chính là hy vọng duy nhất bọn họ chống lại. Nhưng tự tay bóp chết hy vọng không phải là song tôn mà là Phương Nguyên.
Phương Nguyên hắn điên rồi sao?
Lại làm ra chuyện như vậy?
Quá làm loạn rồi!
“Không ổn.” Cự Dương Tiên Tôn lẩm bẩm.
Tinh Túc Tiên Tôn hơi cau mày, trầm ngâm không nói.
Hai tôn nhìn Phương Nguyên ung dung thu thập thi thể Nhạc Thổ vào tiên khiếu chí tôn, đều cảm nhận được bầu không khí vi diệu nào đó.
“Phương Nguyên tiên hữu, lần này làm sao mà kết thúc?” Thẩm Thương vội hỏi.
“Không có Nhạc Thổ đại nhân, làm sao mà chống lại song tôn?” Lục Úy Nhân dậm chân, mở to mắt nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cười nhạt: “Rất đơn giản, ta thành tôn thì không phải sẽ được sao?”
Nói xong, khí tức của hắn rốt cuộc không che giấu nữa mà lộ ra ngoài.
Tu vi cửu chuyển.
Chỉ trong nháy mắt, chiến trường một lần nữa yên tĩnh lại.
“Giả thần giả quỷ.” Tinh Túc Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, ánh sao như nước lưu chuyển phóng đến Phương Nguyên.
Phương Nguyên thổ tức, khí triều lăn lộn, chống cự tinh quang.
Một bên khác, Cự Dương Tiên Tôn đồng thời ra tay thăm dò, kim châm ngàn vạn giống như mưa to bắn xuống.
Phương Nguyên đưa tay một cái, xích hà đầy trời, thiêu hủy kim châm.
Ánh mắt hai tôn hơi co lại.
Lục Úy Nhân, Thẩm Thương, thậm chí Khí Hải Lão Tổ đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai tôn điên cuồng tấn công, Phương Nguyên ngăn cản tất cả, thể hiện tu vi hàng thật giá thật của mình.
Hắn đã thật sự trở thành tôn giả?
Ầm ầm…
Sát chiêu Phương Nguyên huy sái, bức Tinh Túc Tiên Tôn và Cự Dương Tiên Tôn phải rút lui.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Phương Nguyên tiên hữu trở thành tôn giả khi nào?”
Lục Úy Nhân, Thẩm Thương nhìn Phương Nguyên đại chiến song tôn, biểu hiện rất phức tạp, vội hỏi thăm Khí Hải Lão Tổ.