Hai tôn bại lui, cùng nhau thổ huyết, thương thế càng đậm hơn.
Phương Nguyên một thân tuyết bào, tóc xanh tung bay, tung hoành chiến trường, khí đóng sơn hà.
Hắn vẫn luôn chiếm thượng phong, miệng chợt ngâm.
Tuổi nhỏ đã biết sự thế gian,
Một đường hàn phong thân như dây đàn.
Mệnh hải chìm nổi khách độc hành.
Thiên ma vạn kích tâm gang,
Lo lắng hết lòng đúc thành kiếm.
Hôm nay kiếm chỉ chồng mây,
Luyện cổ luyện người còn luyện trời.
Thế công Phương Nguyên giống như kinh đào hãi lãng, bao phủ chiến trường ngàn dặm, bao trùm bát cực càn khôn.
Cự Dương Tiên Tôn, Tinh Túc Tiên Tôn không thể ngăn cản, liên tiếp bại lui.
Phương Nguyên đưa tay chộp một cái, bay đến khối phù băng sự thật sau cùng.
“Nằm mơ đi.” Tinh Túc Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, vào phút cuối cùng không thể không ném ra Sinh Tử Môn.
Sinh Tử Môn bỗng nhiên bộc phát một lực hút, Cự Dương Tiên Tôn đồng thời ra tay, sát chiêu oanh đến người Phương Nguyên.
Phương Nguyên bởi vì muốn thu lấy phù băng sự thật mà lộ ra sơ hở, bị hai tôn hợp tác đánh vào bên trong Sinh Tử Môn.
“Chiến thuật thành công.” Hai tôn đối mặt, đều toát ra sự vui mừng.
Nhưng sau một khắc….
Núi Đãng Hồn, cốc Lạc Phách, sông Nghịch Lưu.
Sát chiêu lấy ba bí cảnh thiên địa làm hạch tâm đã được Phương Nguyên thôi động ra.
Một sinh lộ đột nhiên thành hình, từ trong Sinh Tử Môn kéo dài ra.
Phương Nguyên trong giây lát xuyên qua chiến trường, bỏ lại U Hồn Ma Tôn đang phẫn nộ bên trong Sinh Tử Môn.
Hai tôn trố mắt.
Mí mắt Cự Dương Tiên Tôn run lên. Ông đã từng bị nhốt bên trong Sinh Tử Môn, vẫn luôn chờ mong Phương Nguyên nghĩ ra sát chiêu. Phương Nguyên vẫn luôn từ chối, gương mặt tràn ngập khó xử, cuối cùng tuyên bố suy tính thất bại. Nhưng bây giờ, Cự Dương Tiên Tôn nhìn Phương Nguyên thi triển chiêu này rất thành thạo, rõ ràng là hắn đã sớm luyện tập nhiều lần.
Trước trận chiến Phong Ma Quật, Phương Nguyên đã nghĩ ra được chiêu này.
Nhưng hắn vẫn qua loa lừa gạt đám người Cự Dương Tiên Tôn.
Nhìn thấy Sinh Tử Môn không vây khốn được Phương Nguyên, Tinh Túc Tiên Tôn nhẹ giọng thở dài.
Sau một khắc, Sinh Tử Môn mở rộng, U Hồn Ma Tôn nhảy ra.
Tâm trạng của U Hồn Ma Tôn vẫn nóng nảy như cũ, thần trí hỗn loạn, không ra tay với Tinh Túc Tiên Tôn mà là tấn công Cự Dương Tiên Tôn và Phương Nguyên.
Tinh Túc Tiên Tôn thừa cơ muốn cướp lấy khối phù băng sự thật.
Cảnh tượng một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Sát chiêu tiên đạo, Ấn Lạc Phách Đãng Hồn.
Một kích của Phương Nguyên đánh gãy hơn ngàn cánh tay của U Hồn Ma Tôn.
Sau khi Phương Nguyên thành tôn, độ tai kiếp hắc hỏa, đạo ngân cũng áp đảo U Hồn Ma Tôn.
Phương Nguyên gào lên một tiếng, thừa thắng xông lên, rốt cuộc đoạt được khối phù băng sự thật cuối cùng.
“Tinh Túc, ta đã cố hết sức rồi.” Bỗng nhiên bên trong U Hồn Ma Tôn truyền ra tiếng thở dài của Thái Nhật Dương Mãng.
Sau đó, ánh mắt U Hồn Ma Tôn đột nhiên thay đổi, trở nên mênh mông hơn. Tiếng gào của ông ta cũng im bặt, bỏ qua Phương Nguyên, Cự Dương Tiên Tôn, mặt không thay đổi phóng đến chỗ lỗng thủng.
Oành.
Một tiếng vang thật lớn. U Hồn Ma Tôn đã dùng cơ thể mình ngăn lại lỗ thủng.
Quần tiên ngạc nhiên, toàn trường lại một lần nữa yên tĩnh.
…
Đây là một thảo nguyên vô danh, thổ nhưỡng cằn cỗi, bãi cỏ hoang vu, phần lớn là cỏ dại khô héo.
Bầu trời tối tăm mờ mịt không thấy ánh nắng.
m phong quét qua gương mặt chúng tiên.
Nơi này đang tập trung hơn mười vị cổ tiên.
Tiêu điểm ánh mắt của chúng cổ tiên chỉ tập trung trên người hai người.
Một vị nam tiên mặc da bào hoàng hạt bản thổ Bắc Nguyên, đai lưng thô to màu đỏ đen, chân đi đôi ủng da đen nhánh.
Áo da bào cũng không che đậy được thân hình cân đối, khỏe khoắn của hắn ta. Về phần gương mặt, cũng không phải siêu quần bạt tụy, ngược lại còn có vẻ bình thường.
Nhưng không có cổ tiên nào ở đây là không chú ý đến hắn ta.
Bởi vì hắn ta họ Sở tên Độ.
Hắn ta là Bá Tiên.
Giằng co với hắn ta là một vị nữ tiên.
Vị nữ tiên này mặc áo giáp hắc kim, đeo mặt nạ che nửa gương mặt, che khuất mũi, miệng, chỉ lộ ra nửa phần bên trên, mày kiếm nhập tấn, ánh mắt sáng ngời, khí khái hào hùng.
Nàng chính là người thanh danh đang lên cao trong giới cổ tiên Bắc Nguyên, một đường khiêu chiến các đại cường giả không một lần bại, Hắc Nguyệt Tiên Tử.
Về phần thân phận thật sự của nàng là Hắc Lâu Lan, rất ít cổ tiên biết được.
Cách đây không lâu, Hắc Lâu Lan đánh bại nhân vật thất chuyển nổi danh của Lưu gia Lưu Trường, liền chủ động khiêu chiến Sở Độ.
Sở Độ không lùi bước, trực tiếp đồng ý ngay.
Tin tức ước chiến vừa truyền ra, liền khiêu động thần kinh nhạy cảm của chư tiên Bắc Nguyên, chịu đủ chú ý.
Lúc này chính là lúc hai vị cổ tiên đối chiến.
“Sở Độ, ngươi rốt cuộc cũng đã đến.” Chiến ý như lửa cháy hừng hực trong mắt Hắc Lâu Lan.
“Giao phong Lực đạo, trận chiến này ta chờ mong đã lâu.” Sở Độ vui vẻ trả lời: “Mặc kệ hôm nay kết cục như thế nào, ta cũng muốn mời tiên tử đến Sở gia làm khách, giao lưu tâm đắc tu hành Lực đạo.”
Hắc Lâu Lan hừ lạnh một tiếng: “Sở Độ, ta đã nghe qua đại danh của ngươi, nhưng ngươi muốn luận bàn giao lưu, vậy thì phải xem ngươi có tư cách hay không. Đến đánh đi.”
Sở Độ mỉm cười: “Mời.”
Hắc Lâu Lan không khách sáo nữa, thân hình như điện, bỗng nhiên bay vụt lên, bay vào trong tầng mây.
Vù vù vù.
Từng bóng người bỗng nhiên từ trong tầng mây bắn xuống giống như sao băng, nhắm thẳng Sở Độ.
Sở Độ ngửa đầu nhìn, nhìn thấy tình huống này, lập tức thối lui về phía sau.
Tốc độ của hắn ta càng lúc càng nhanh, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, thôi động sát chiêu, song chưởng đẩy lên.
Ầm ầm.
Một sức mạnh bành trướng phun ra ngoài, khí lãng cuồn cuộn. Hư ảnh Lực đạo Hắc Lâu Lan dưới thế công của Sở Độ vỡ nát như bọt biển.