Thực lực Sở Độ vô cùng thâm hậu. Hắc Lâu Lan đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không bắt được Sở Độ.
Trước mắt cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hiệu quả sát chiêu Thất Phân Phí Lực, khiến Sở Độ mệt mỏi.
Nhưng sau mười hiệp.
Không đợi Sở Độ mệt mỏi, Hắc Lâu Lan đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, tràn ngập nguy hiểm.
Hắc Lâu Lan âm thầm cắn răng. Nàng không cam lòng thất bại. Dưới tình huống như vậy, nàng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
Sau một khắc, U Đô Lực Bưu lớn tiếng gào thét, bổ nhào một cái nhào về phía Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan không lùi mà tiến tới, dung nhập vào bên trong cơ thể U Đô Lực Bưu giữa không trung.
Một luồng hắc quang bùng lên, cơ thể khổng lồ của U Đô Lực Bưu nhanh như chớp thu nhỏ lại, hóa thành hình thái nửa người nửa thú, dán vào mặt ngoài áo giáp của Hắc Lâu Lan, giống như sương mù, lại giống như huyễn ảnh.
Đây là pháp môn sử dụng sát chiêu đồ đằng cao hơn một tầng.
Cổ tiên và đồ đằng liên kết chặt chẽ, chiến lực tăng vọt.
“Sở Độ, bại cho ta.” Hắc Lâu Lan hét lớn một tiếng, cánh hổ sau lưng đập một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sở Độ.
Sở Độ giơ hai tay.
Thiết quyền Hắc Lâu Lan oanh đến, sức mạnh khổng lồ bộc phát, giống như tiếng sấm vang, không khí chung quanh nổ tung, Sở Độ không tự chủ được bay vụt ra ngoài.
Hai chân Sở Độ đạp lên mặt đất, nhanh chóng kéo ra một cái rãnh sâu. Trong khi hắn ta còn đang bay ngược, Hắc Lâu Lan bỗng nhiên xuất hiện trên không Sở Độ.
Oành.
Lại thêm một lần trọng kích, Hắc Lâu Lan đã đánh Sở Độ xuống mặt đất.
Rầm rầm rầm…
Hắc Lâu Lan lơ lửng giữa không trung, quyền ảnh giống như mưa to phủ xuống.
Đại địa chấn chiến, khói lửa cuồn cuộn, sức mạnh kinh khủng khiến rất nhiều cổ tiên sắc mặt trắng bệch.
“Sở Độ đại nhân.”
“Nghĩa phụ.”
Cổ tiên Sở gia hô to, vô cùng lo lắng.
Trạng thái Hắc Lâu Lan quá dũng mãnh, gần như là tư thái nghiền ép khiến Sở Độ không có lực hoàn thủ.
“Đủ rồi, dừng tay đi, Hắc Nguyệt.” Trong hố sâu truyền ra âm thanh Sở Độ, giọng điệu khó khăn.
Hắc Lâu Lan cũng không để ý, quyền ảnh như nước thủy triều.
“Sở Độ muốn nhận thua sao?” Ngô Quảng phấn chấn nói.
“Không ổn! Trạng thái chủ thượng dường như không ổn.” Trần Thành biến sắc.
Nghe y nhắc nhở, tất cả mọi người đều phát hiện, ánh mắt Hắc Lâu Lan giống như dã thú, đã mất đi lý trí, chỉ dựa vào bản năng giết chóc để điều khiển sát chiêu.
Cổ tiên Sở gia vui mừng quá độ.
“Còn có hy vọng.”
“Quá tốt rồi. Chỉ cần Thái thượng đại trưởng lão chịu đựng được là có thể thắng.”
“Sát chiêu quá mạnh, Hắc Nguyệt Tiên Tử thôi động sát chiêu thất bại. Làm không tốt, bị phản phệ, tính mạng sẽ khó giữ được.”
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên bay ra.
Là Sở Độ.
Nhưng động tác kế tiếp của Sở Độ lại nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Hắn ta cố gắng chống đỡ thế công cuồng bạo, không để ý đến tính mệnh cưỡng ép tiếp cận Hắc Lâu Lan, cuối cùng một tay đặt lên vai nàng ta.
Một lực chấn động phát ra, Hắc Lâu Lan và U Đô Lực Bưu bỗng nhiên tách ra.
Hắc Lâu Lan khôi phục lý trí, con ngươi chợt co rụt lại.
Nàng khiếp sợ phát hiện quyền trái của mình đã xuyên qua ngực phải Sở Độ. Còn Sở Độ lại thi triển thủ đoạn cứu nàng, phòng ngừa nàng gặp phản phệ kinh khủng của sát chiêu.
“Vì sao?” Trong nháy mắt, Hắc Lâu Lan rơi vào mơ hồ.
Trong khoảnh khắc này, hung tính của U Đô Lực Bưu không giảm, xuất hiện sau lưng Sở Độ, muốn cắn hắn ta một cái.
“Dừng tay.” Hắc Lâu Lan kêu to trong lòng, suy nghĩ bộc phát muốn ngăn cản U Đô Lực Bưu.
Tình huống trước mắt, nếu Sở Độ bị cắn, nhất định phải trả giá bằng tính mạng.
Nhưng lúc này U Đô Lực Bưu lại không chịu sự khống chế của Hắc Lâu Lan, hung tàn vô cùng.
Trong lúc Hắc Lâu Lan cho rằng Sở Độ sắp tử trận, một luồng khí tức mênh mông bỗng nhiên từ trên người Sở Độ bộc phát ra.
Sát chiêu lao đến, đánh bay U Đô Lực Bưu ra ngoài.
Quần tiên chấn kinh.
“Tu vi…bát… bát chuyển?”
“Sở Độ đã trở thành cổ tiên bát chuyển?”
“Thái thượng đại trưởng lão nhà ta đã trở thành bát chuyển? Tấn thăng khi nào thế?”
Hắc Lâu Lan mở to mắt nhìn chằm chằm Sở Độ: “Vì sao?”
Vừa nói nàng vừa rút tay khỏi lồng ngực Sở Độ, đồng thời cũng thuận thế đặt tay lên vai Sở Độ.
Một sát chiêu được Hắc Lâu Lan thôi phát ra, nhưng không phải thủ đoạn công phạt mà là trị liệu.
Sắc mặt Sở Độ tái nhợt, tiếp nhận hảo ý của Hắc Lâu Lan, mỉm cười nói với nàng: “Từ khi ngươi bắt đầu khiêu chiến bốn phía, ta đã chú ý đến ngươi, Hắc Nguyệt Tiên Tử.”
“Ngươi biết không, cho dù ngươi không khiêu chiến với ta, ta cũng sẽ đánh với ngươi một trận.”
“Một trận chiến công bằng.”
“Bởi vì Lực đạo tịch mịch quá lâu rồi.”
“Ngươi xuất hiện khiến ta rất vui. Cứ như vậy mà tiếp đi, Hắc Nguyệt.”
“Trọng chấn Lực đạo, để nó một lần nữa phát ra hào quang.”
Sở Độ nói ra tiếng lòng của mình.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn ta, Hắc Lâu Lan im lặng.
U Đô Lực Bưu bị Sở Độ đánh bay một lần nữa quay trở về.
Hắc Lâu Lan nắm nó trong tay.
U Đô Lực Bưu bị tổn thương nhiều chỗ, một lần nữa nghỉ lại trên người Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan nhìn Sở Độ thật lâu, sau đó quay đi.
Trước khi đi, nàng để lại một câu: “Sở Độ, trận chiến này, ngươi thắng.”
Trận chiến này chấn động giới cổ tiên Bắc Nguyên. Mặc dù Sở Độ thắng, nhưng kết quả cụ thể nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Sở Độ cho mọi người thấy được tu vi bát chuyển của hắn ta, trở thành nhân vật cao tầng trong giới cổ tiên. Mặc kệ là cá nhân hắn ta hay là Sở gia đều nhờ thế mà uy danh đại chấn.
Trong quá trình kịch chiến, Sở Độ tự phong tu vi, chỉ lấy trình độ thất chuyển giao thủ với Hắc Nguyệt Tiên Tử. Cuối cùng, hắn ta không để ý an nguy của tính mệnh mà giải cứu Hắc Nguyệt Tiên Tử.