La Phi thuận thế nói tiếp: “Theo ta thấy, thế cục cũng không quá hiểm ác. Ba tôn chung thế, kiêng kỵ lẫn nhau, kềm chế lẫn nhau, cũng không dễ dàng ra tay đâu. Trong cuộc chiến Phong Ma Quật, đám người Khí Tuyệt Ma Tiên, Tiêu Hà Tiêm tử trận, dưới trướng Phương Nguyên tổn thất nặng nề. Ngay cả bản thân hắn cũng còn đang nghỉ ngơi, Đông Hải cũng không động đến, hoàn toàn không còn dư lực nhúng chàm những nơi khác.”
“Ngoài ra, mặc dù Nam Cương chúng ta không có tôn giả, nhưng cũng có Nam liên, có Minh chủ Vũ Dung đại nhân. Khi đại chiến số mệnh, chính Vũ Dung đại nhân đã lãnh đạo Chính đạo chúng ta. Ông ta chưa bao giờ để chúng ta thất vọng qua. Vì sao chúng ta không tận tâm với ông ấy, giữ lại một phần hy vọng cho mình?”
Nói xong, La Phi ngồi xuống.
Không ít cổ tiên La gia gật đầu, cho rằng ý kiến này rất có lý.
Từ trên xuống dưới La gia đều ôm cảm tình đối với Vũ gia.
Lúc trước, khi La gia thăm dò động thiên Khí Tuyệt thất bại, bị truy sát, đã từng cầu viện Vũ gia, giữ gìn thực lực gia tộc.
Sau thời gian một chén trà, La Túc tuyên bố tan họp, chỉ giữ lại La Nhiên bí mật bàn bạc.
“Lần này ủy khuất cho ngươi rồi.” La Túc xin lỗi.
La Nhiên lắc đầu: ‘Quy hàng Trung Châu cũng là tâm ý ban đầu của ta, chỉ là hôm nay thăm dò, La gia cũng không muốn tùy tiện cúi đầu, cho rằn đó là chuyện nhượng bộ. Mặt khác, con tiên cổ Tín đạo kia cũng là mục đích của Tiên Hạc Môn, cho dù La gia chúng ta thật sự chọn Trung Châu, ít nhất cũng phải cùng một chiến tuyến của Thiên Đình chứ?”
La Túc thở dài: “La gia chúng ta vẫn luôn có gia phong của chúng ta. Tài đức của ta nông cạn, ta thật sự lo lắng cho an nguy của La gia. Nhưng ngươi nói rất đúng, lúc này còn chưa đến hỏa hầu, vẫn nên tiếp tục duy trì liên lạc với Tiên Hạc Môn.”
Trung Châu, Tiên Hạc Môn.
Cây xanh um tùm, gió mát thổi vào mặt.
Bên trong tiểu đình trên sườn núi, một vị thiếu niên cổ tiên đang thổi ngọc tiêu.
Tiếng tiêu du dương, một con tiên hạc nhanh nhẹn bay múa giữa không trung.
Thiếu niên cổ tiên một thân bạch bào như tuyết, lông mày thon dài xanh biếc rủ xuống bên hông, là Hạc Phong Dương chuyên tu Nô đạo, có danh xưng Hạc Vũ Phi Tiên.
“Lần này ta độ kiếp thành công, tấn thăng thất chuyển, không nghĩ đến vừa xuất quan đã nghe tin tức kinh người ba tôn chung thế.”
“Không chỉ Tinh Túc Tiên Tôn, Cự Dương Tiên Tôn phục sinh, còn có một vị tân Luyện Thiên Ma Tôn.”
“Cổ Nguyệt Phương Nguyên…”
Trong lòng Hạc Phong Dương cảm thấy phức tạp.
Nhớ ngày đó, chính ông ta chỉ thị cho Thiên Hạc Thượng Nhân đến sơn trại Cổ Nguyệt ở Nam Cương, đối phó Phương Nguyên giành lấy phúc địa Hồ Tiên.
“Nếu lúc trước ta hung ác, tâm ngoan, đích thân ra tay, phải chăng đã có thể giết chết Phương Nguyên rồi hay không?”
Suy nghĩ này không khỏi xuất hiện trong đầu Hạc Phong Dương.
Nhưng chợt Hạc Phong Dương lắc đầu. Khả năng cao là ông ta sẽ phải chịu thất bại. Bởi vì đằng sau Phương Nguyên là thiên ý và tôn giả khác giao đấu. Cho dù có khả năng diệt trừ sớm Phương Nguyên, bây giờ còn cái gì có thể sử dụng?
Phương Nguyên đã là Ma tôn.
Còn Hạc Phong Dương ông ta vừa mới thoát khỏi lục chuyển, tấn thăng thất chuyển mà thôi.
Trong lòng Hạc Phong Dương vừa thất vọng vừa hâm mộ, nhưng hâm mộ chiếm nhiều hơn.
Ông ta vất vả tu hành nhiều năm như vậy, lại trơ mắt nhìn Phương Nguyên từ một phàm nhân tấn thăng nhanh chóng, cuối cùng trở thành tôn giả, bỏ xa ông ta ở đằng sau, khiến ông ta ngay cả cái bóng lưng của Phương Nguyên cũng không nhìn thấy.
Nhưng bên trong tiếng tiêu, cảm xúc của Hạc Phong Dương dần dần bình ổn lại.
“Người có duyên phận của người.”
“Phương Nguyên có thành tựu này, ngoại trừ cơ duyên, còn có mưu trí và chém giết. Bao nhiêu lần hắn nhìn rõ thế cục hỗn loạn, bao nhiêu lần sắp táng mệnh dưới tay người khác.”
“Còn ta cũng không phải là không có hy vọng. Thời kỳ hòa bình, Nô đạo hao phí tài nguyên của môn phái. Khi năm vực sắp loạn chiến, ta chuyên tu Nô đạo, tất nhiên sẽ càng được môn phái coi trọng, đạt được nhiều tài nguyên và chiếu cố hơn nữa.”
“Còn nữa, trước đó ta tự tác chủ trương, lén lút lấy danh nghĩa Tiên Hạc Môn gửi tiên cổ Tín đạo đến La gia Nam Cương, tiến hành chiêu hàng. Thái thượng đại trưởng lão La gia cũng không lập tức hủy đi tiên cổ Tín đạo đã cho thấy một thái độ rất rõ ràng.”
“Nếu việc này có thể thành công, chính là một công lao rất lớn, điểm cống hiến sẽ vô cùng khả quan. Đến lúc đó, ta sẽ đổi tiên đan của Thiên Đình cho ngươi, trợ giúp tiểu Cửu ngươi trở thành hoang thú thượng cổ.”
Hạc Phong Dương nhìn con Cửu Cung Hạc đang bay múa trước mặt, mỉm cười nói.
Cửu Cung Hạc là hoang thú, có quan hệ vô cùng thân thiết với Hạc Phong Dương. Từng có lúc nó trúng tiên cổ Trụ đạo Hồi Thủ, từ trưởng thành không ngừng quay lại, biến thành hạc thiếu niên rồi hạc con. Hạc Phong Dương tích cực chữa trị, không tiếc hao phí, rốt cuộc cũng giúp cho nó trở lại hình dáng ban đầu.
Đông Hải.
Sương mù năm màu mênh mông cuồn cuộn không ngừng co vào, cuối cùng tập hợp vào bên trong tiên khiếu chí tôn của Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên một hòn đảo nhỏ vô danh, trước mắt là một khoảng không, không bị sương mù che lấp.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đội ngũ cổ tiên bay đến, khi còn cách hắn ngàn bước thì rơi xuống mặt biển, cúi đầu bái hắn, chủ động thần phục.
Những người này đều là cổ tiên Chính đạo Đông Hải, các Thái thượng đại trưởng lão gia tộc đều có mặt.
Bên trong, lấy Á tiên tôn Thẩm Thương và Lục Úy Nhân dẫn đầu.
Phương Nguyên sững người, chợt hiểu ra, cười ha hả: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Từ nay về sau, ta sẽ đối xử với các người như thuộc hạ của mình.”