“Nếu có thể lấy cái chết tạ tội, ta lập tức tự sát trước mặt liên minh thảo Phòng. Nhưng không thể. Chúng ta rõ ràng có bản chất Chính đạo. Một khi Phòng gia mất đi bát chuyển ta, những người kia lại càng thêm lấn tới.”
“Ta chỉ có thể sống, siết chặt quả đấm, nghiêm mặt sắt, gắng gượng lồng ngực mà sống sót.”
“Phòng gia ta lợi hại hơn, ta mới có hy vọng hoàn lại tội nghiệt mà ta gánh vác.”
“Ta muốn lấy công chuộc tội.”
“Ta không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, ta không muốn Phòng gia kết thúc trong tay ta.”
“Ngươi hiểu chưa, Phòng Thê Trường?”
Phòng Công gào thét.
Phòng Thê Trường nghiến răng, trừng mắt nhìn Phòng Công: “Ta đương nhiên biết.”
Phòng Công đứng dậy, nhìn sa mạc và chân trời trước mắt, nói tiếp: “Sa mạc Lưu Tô hôm nay giống như đá nứt khe hở. Chúng ta phải bắt chước tiên tổ nhất đại Phòng gia, vượt khó tiến lên.”
“Gia viên là gì?”
“Không phải những điểm tài nguyên này mà là bản thân chúng ta.”
“Nơi nào có người thì còn có hy vọng.”
“Ngươi nói không sai.” Phòng Thê Trường cũng đứng lên, kiên định nói: “Phòng gia chúng ta vẫn còn hy vọng.”
Hai thiên Thái Cổ.
Cơ thể khổng lồ như núi của U Hồn Ma Tôn vọt về chỗ hai vị cổ tiên Thiên Đình là Quân Thần Quang và Xa Vĩ.
Khí lãng dâng trào, áp lực vô hình bao phủ thể xác và tinh thần của Quân Thần Quang và Xa Vĩ.
“Hỏng rồi, tại sao lại rước lấy ông ta chứ?” Quân Thần Quang cau mày.
Xa Vĩ thở dài một tiếng: “Cho dù U Hồn Ma Tôn thần trí mơ hồ, chúng ta cũng không phải đối thủ của ông ta. Rút lui thôi.”
“Nhưng những ngôi sao này chúng ta vất vả lắm mới dẫn đến, còn có thiên mạc này nữa, đều là Tinh Túc Tiên Tôn ban cho.” Quân Thần Quang nghiến răng, cuối cùng vẫn lựa chọn lui tránh.
U Hồn Ma Tôn ba ngàn cánh tay hét lớn một tiếng, giơ mấy trăm cánh tay như cự mộc tráng kiện hung hăng xé rách khoảng không đằng trước.
Xoẹt xoẹt! Bầu trời vốn không có vật gì bỗng nhiên vỡ ra, giống như một sân khấu to lớn bị xé thành vô số mảnh vụn.
Bên trong màn sân khấu là hàng trăm ngàn ngôi sao to lớn.
Ầm ầm ầm.
U Hồn Ma Tôn nhảy vào bên trong chùm sao, sao trời dọc đường không bị cơ thể như núi của ông ta đụng nát thì cũng dùng hàng trăm cánh tay bóp nát.
Hai vị cổ tiên Thiên Đình nhìn tâm huyết nhiều ngày của mình trôi theo dòng nước, không khỏi tức giận khó bình.
Nhưng cũng may, rất nhanh sao trời bay múa tứ tán. U Hồn Ma Tôn không có thần trí cũng chỉ phá hủy được một phần nhỏ.
Xa Vĩ, Quân Thần Quang thương nghị một phen, tiếp tục thu thập thiên mạc, bao phủ những ngôi sao còn sót lại mang về Trung Châu.
Đây là nhiệm vụ mà Tinh Túc Tiên Tôn đã đích thân hạ xuống.
“Đây là thiên mạc?” Thẩm Thương bỗng nhiên xuất hiện.
Trong lòng Quân Thần Quang và Xa Vĩ trầm xuống, vô cùng cảnh giác. Thẩm Thương thể hiện chiến lực Á tiên tôn trong cuộc chiến Phong Ma Quật, đối với bọn họ là cường địch hàng thật giá thật.
Thẩm Thương cũng thu lấy một số thiên mạc. Ông nhìn U Hồn Ma Tôn vẫn còn phá hư ngôi sao bốn phía, mỉm cười nói với hai vị cổ tiên Thiên Đình: “Hai người có thể nói cho ta biết các người sưu tầm những ngôi sao này làm gì không?”
Mặt Xa Vĩ và Quân Thần Quang vẫn trầm như nước.
Thẩm Thương tiếp tục nói: “Không nói cho ta biết cũng không sao. Các ngươi sử dụng thiên mạc để thu nạp sao trời, tất nhiên là bí ẩn làm việc, không muốn việc này bị quấy nhiễu.”
“Vậy ta sẽ trực tiếp thu lấy thiên mạc vỡ vụn, công khai hành vi của các ngươi.”
Xa Vĩ hừ lạnh: “Thẩm Thương, ngươi đừng có quá đáng. Kết quả của Phòng gia chính là kết quả của tất cả thế lực siêu cấp đầu nhập vào Phương Nguyên. Ngày tốt lành của Thẩm gia các ngươi cũng không được mấy ngày đâu.”
Thẩm Thương nheo mắt: “Chuyện của Thẩm gia ta cũng không nhọc các ngươi lo lắng. Ta ngược lại càng biết rõ hơn ngày lành của hai ngươi đã chấm dứt.”
“Rút lui.” Quân Thần Quang lên tiếng, Xa Vĩ lập tức hưởng ứng.
Thẩm Thương đuổi theo, bức hai tiên Thiên Đình đi xa, sau đó gom tất cả thiên mạc lại.
“Thiên mạc này đều là tiên tài Thiên đạo rất trân quý, hiến cho Minh chủ Phương Nguyên không còn gì tốt hơn.”
…
Mấy trăm ngôi sao đang kích xạ về phía động thiên Hoa Văn.
Hoa Ngữ Lão Tiên lãnh tụ thuộc hạ đã sớm nhận được tin tức, dàn sẵn trận địa đón quân địch.
“Đến rồi.”
“Mau thôi động tiên trận.”
Rầm rầm rầm.
Sao trời đánh tới tiên trận, bộc phát sức mạnh trùng kích to lớn.
Huyền quang bùng lên, sao trời nổ tung thành vô số mảnh vỡ.
Tiên trận tiếp nhận oanh kích mãnh liệt, rất nhiều cổ tiên bị thổ huyết ngay tại chỗ.
Một lát sau, tiên trận bị tàn phá không chịu nổi vẫn sừng sững như cũ, nhưng vẫn còn mấy ngôi sao trời đánh thẳng tới.
“Rút lui trận.” Hoa Ngữ Lão Tiên hạ lệnh.
“Đại nhân?”
“Không thể, đằng sau chúng ta là động thiên.”
“Nếu chẳng may…”
“Ta không lùi. Cho dù nỗ lực tính mạng của chúng ta, cũng phải bảo vệ gia viên của chúng ta.”
Mặc dù trạng thái của các cổ tiên rất suy yếu nhưng đấu chí vẫn cao như cũ.
Động thiên Hoa Văn ký thác hư không, ngưng tụ thành một điểm, sao trời bên ngoài có xoay nhanh như thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ hai thiên lẫn lộn đã phát sinh kịch biến.
Tất cả động thiên ký thác vào hư không hoặc nhiều hoặc ít đều bị liên lụy, bị ép hiện ra ngoài.
Lúc này, đằng sau tiên trận bị tàn phá chính là cánh cửa động thiên Hoa Văn.
Mặc dù cánh cửa đóng chặt nhưng lại hiện ra bên ngoài, không cách nào biến mất.
Hoa Ngữ Lão Tiên lập tức quát lớn: “Ta tất có cách, đừng do dự nữa. Nếu không, tất cả sẽ mất mạng.”
Quần tiên im lặng, nhanh chóng phá giải tiên trận, vội vàng rút lui tiến vào bên trong động thiên Hoa Văn.
Bọn họ đều tin tưởng Hoa Ngữ Lão Tiên.
“Đến đi.” Hoa Ngữ Lão Tiên chỉ còn một mình nhìn sao trời bay đến, sắc mặt ngưng trọng.