Trên không Trung Châu.
Rất nhiều tiên tài hỏa diễm dưới thủ đoạn của Tinh Túc Tiên Tôn, ngoan ngoãn thu vào trong bí khố của Thiên Đình.
“Mạn Thiên Phồn Tinh Tinh Toán Trận cũng không bị quấy nhiễu quá nhiều.” Tinh Túc Tiên Tôn âm thầm hài lòng.
Đối với nàng mà nói, lần giao phong này quá đột ngột.
Tinh Túc Tiên Tôn hao tổn tiên nguyên không ít, nhưng chiến quả cũng rất nhiều.
“Cho dù Cự Dương Tiên Tôn thu được tiên cổ Quang cửu chuyển nhưng lại là tiên cổ bị thương. Cự Dương tu hành Quang đạo, kiêm tu Huyết đạo, khó mà vận dụng cổ Quang.”
“Dù sao cổ Quang cửu chuyển cũng không phải cổ Đại Diễn. Cổ Đại Diễn không cần luyện hóa, còn cổ Quang phải luyện hóa mới có thể sử dụng được, cần Cự Dương Tiên Tôn hao phí một số tiên nguyên.”
“Phương Nguyên lâm chiếm khai sáng ra sát chiêu Tàn Luyện, có lẽ có khả năng này. Nhưng hắn cũng có thể bị quản chế về phương diện dự trữ tiên nguyên, cho nên ra tay rất ít, nhưng cuối cùng hắn nóng lòng phá hủy cổ Quang, dẫn đến bại lộ sát chiêu Tàn Luyện.”
Tinh Túc Tiên Tôn lại nhìn hai thiên.
Không có mặt trời hai thiên ảm đạm vô cùng.
Chỗ sâu trong hai thiên, U Hồn Ma Tôn toàn thân đều là lửa, không ngừng gào lên đau đớn.
Cổ Hỏa cửu chuyển cũng không dễ nuốt như vậy.
“Có lẽ đây sẽ là một cơ hội.” Tinh mang lóe lên trong mắt Tinh Túc Tiên Tôn. Nàng lại càng thêm chú ý mật thiết đến U Hồn Ma Tôn.
U Hồn diệt thiên, ba tôn giao phong đột ngột mà kết thúc cũng đột ngột.
Trận tranh phong này mang đến ảnh hưởng, tác động kịch liệt đến năm vực.
Nam Cương.
“Một ngọn lửa Tự Lai thật lớn.” Cổ sư tứ chuyển Tiêu Viêm đang toàn lực né tránh.
Một ngọn lửa lớn màu da cam đang cuồn cuộn lao đến, to như con voi muốn nuốt chửng y.
Trong lúc Tiêu Viêm đang định ra tay thu lấy ngọn lửa này, bỗng nhiên có cổ sư tập kích.
Ầm.
Một tiếng nổ vang, Tiêu Viêm bị đánh bay.
“Là ai? Nơi này chính là địa bàn của Thương gia.” Tiêu Viêm hét lớn một tiếng. Y không những không thu được ngọn lửa mà còn bị thương không nhẹ.
“Ha ha, trở thành con chó của Thương gia khiến ngươi tự hào lắm sao?” Một cổ sư Ma đạo bước ra từ bóng tối.
Hắn ta cũng có tu vi tứ chuyển.
Con ngươi Tiêu Viêm hơi co lại: “Thì ra là ngươi, Bạo Hỏa Tinh Bao Đồng.”
Y trong nháy mắt lập tức hiểu ra nguyên nhân Bao Đồng đột nhiên tập kích y. Đối phương cũng chủ tu Viêm đạo, nhất định đã coi trọng ngọn lửa Tự Lai này.
Rầm rầm rầm.
Hai người triển khai kịch chiến, đánh đến hỏa tinh nổi lên bốn phía, tiếng nổ liên miên.
Ban đầu, thế lực hai bên ngang nhau, nhưng dần dần Tiêu Viêm bắt đầu chiếm cứ ưu thế.
Bao Đồng càng đánh càng giận. Tiêu Viêm chỉ là nhân tài mới nổi, không nghĩ đến lại có thể bất phân thắng bại với hắn ta, đồng thời còn có dấu hiệu vượt qua hắn ta một đầu.
Đây chính là chỗ tốt của lưng tựa thế lực lớn.
Một lát sau, Bao Đồng thổ huyết. Hắn ta ôm miệng, gương mặt tràn ngập khói bụi cũng khó mà che giấu sắc mặt khó coi: “Xem ra lời đồn quả thật không sai. Tiểu tử ngươi có được nhiều cổ tứ chuyển như vậy, là thuộc hạ ôm lên giường của Tộc trưởng Thương Tâm Từ Thương gia sao?”
Tiêu Viêm lập tức giận dữ: “Tặc tử khẩu xuất cuồng ngôn, dám nói xấu Tộc trưởng.”
Tiêu Viêm vốn định buông tha cho Bao Đồng, cũng không muốn đuổi đánh tới cùng, nhưng hiện tại lửa giận khắp ngực, ngang nhiên nhào về phía Bao Đồng.
Bao Đồng càng đánh càng hỏng, dưới thế công cuồng mạnh của Tiêu Viêm, liên tục bại lui, tình thế đáng nguy.
Tại một nơi âm u hẻo lánh có một vị cổ sư đang lẳng lặng đánh giá trận tranh đấu này.
Vị cổ sư này có tu vi ngũ chuyển, gương mặt và thân hình đều mơ hồ không rõ, lúc nào cũng được sương mù bao phủ.
“Thương Tâm Từ…” Cổ sư ngũ chuyển nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cừu hận trong lòng đối với Thương Tâm Từ không nhỏ.
Một ý chí chiếm cứ trong đầu người này: “Tiểu Thiên, ngươi không cần xúc động. Thương Tâm Từ là hạt giống cổ tiên Thương gia. Ngươi vất vả mới chạy trốn được, thành công mai danh ẩn tích. Lúc này cần làm nhất chính là tiếp tục tiềm ẩn, không ngừng khổ tu, tranh thủ một ngày đột phá cực hạn phàm nhân, trở thành một vị cổ tiên Khí đạo lục chuyển.”
Cổ sư ngũ chuyển này chính là Khổng Nhật Thiên, ý chí trong đầu hắn ta chính là ý chí của Lỗ Thăng Thiên.
Lúc trước, khi Khổng Nhật Thiên kế thừa chân truyền Thăng Thiên, bị đám người Vũ Cơ, Thương Tâm Từ cướp đoạt. Hắn ta thề nhất định phải báo thù rửa hận trong tương lai.
Khổng Nhật Thiên nghiến răng: “Nhưng lão tổ tông, ta cảm thấy đã có được nắm chắc thăng thiên. Nhưng không phải người khuyên ta tạm thời đừng thăng tiên, đừng bỏ qua cơ hội tuyệt thế bắt chước tự nhiên sao?”
Ý chí Lỗ Thăng Thiên liền giải thích: “U Hồn thành công diệt nhật, đồng thời trước đó còn phá hủy rất nhiều tiết điểm Thiên đạo Bạch thiên, trụ trời, lạch trời… Bạch thiên Thái Cổ đã bị Hắc thiên chiếm đoạt. Hai thiên lẫn lộn, thời gian thiên ý hỗn loạn sẽ không còn tiếp diễn lâu nữa. Một khi thiên ý ổn định lại, đó chính là lúc ngươi độ kiếp thăng tiên.”
“Thì ra là thế, ta thật sự có chút không chờ đợi được.” Khổng Nhật Thiên cười lạnh.
Sau một khắc, hắn ta bỗng nhiên ra tay.
“Tạm thời không thể trả thù Thương Tâm Từ, vậy thì để ta ra tay với thuộc hạ của nàng ta trước, giết chết tiểu tình nhân Tiêu Viêm của nàng ta, để nàng ta nếm thử tư vị thống khổ.” Trong đầu Khổng Nhật Thiên dâng lên một sát ý.
“Ngươi.”
“Yên tâm đi, sau khi ta giết Tiêu Viêm xong, sẽ vu oan giá họa cho Bao Đồng. Thủ đoạn này ta rất quen thuộc.” Khổng Nhật Thiên bí mật nhào về phía Tiêu Viêm. Tiêu Viêm đang tập trung tinh thần trên người Bao Đồng, không hề phát hiện ra.
“Haiz, vậy ngươi nhất định phải tốc chiến tốc thắng.” Ý chí Lỗ Thăng Thiên bất đắc dĩ thở dài.