Nhưng trong số nô lệ cũng có người có địa vị tương đối cao.
Ví dụ như vị cổ sư trung niên trước mặt Vương Tiểu Nhị.
Vị cổ sư này số mệnh không tốt. Khi tiên khiếu Phòng Đông Tây bị náo loạn, người một nhà đều chết hết. Vị cổ sư trung niên nản lòng thoái chí, không có ý định tái giá, gặp được Vương Tiểu Nhị tình huống tương tự, cơ khổ không nơi nương tựa, nhìn cũng thuận mắt, tuổi tác và hình dáng đều tương tự với đứa con đã chết, cho nên ông đã quyết định nhận hắn ta làm nghĩa tử.
Dù sao, vị cổ sư trung niên này cũng cho rằng Vương Tiểu Nhị là huyết mạch Phòng gia.
Vị cổ sư trung niên gõ đầu Vương Tiểu Nhị một cái, cười mắng: “Tiểu tử ngươi hoài nghi cái gì chứ? Nghĩa phụ còn có thể hại ngươi sao?”
“Ta nói thật cho ngươi biết, cổ tiên mua tộc nhân chúng ta đến từ Trung Châu.”
“Hắn ta coi trọng tư chất của chúng ta, cho nên mới mua chúng ta.”
“Bây giờ, hắn ta truyền thụ phương pháp tu hành Nhân đạo, nếu chúng ta tu hành có thành tựu, chúng ta có thể đề cao địa vị của mình. Thậm chí trong tương lai còn có thể trở thành cổ tiên.”
Vương Tiểu Nhị nghe đến trợn mắt há mồm.
Nhưng rất nhanh, hắn ta lại nghi ngờ: “Có pháp môn tu tiên trân quý đến như vậy, vì sao vị cổ tiên Trung Châu kia lại không tu hành cho riêng mình? Vì sao không giữ cho hậu đại của ông ta mà lại để cho chúng ta?”
Vị cổ sư trung niên hiển nhiên biết rất nhiều bí mật của cổ tiên, tầm mắt rất rộng. Ông tiếp tục giải thích: “Cổ tiên tu hành có rất nhiều lưu phái, Nhân đạo là một trong số đó. Vị cổ tiên Trung Châu này đã thành tiên, khẳng định không thể tu hành Nhân đạo được nữa.”
“Ngoài ra, không phải tất cả mọi người cũng đều có tư chất tu hành thành tiên.”
“Nhân đạo vừa mới phát triển. Cổ tiên Trung Châu cấp cho chúng ta những pháp môn này, chủ yếu là có ý thử. Cho nên, thiên tài huyết mạch hậu đại của hắn ta nhất định sẽ có một phần truyền thừa tinh hoa tu hành của hắn ta. Những người họ Đàm còn lại, còn có chúng ta sẽ tu hành Nhân đạo.”
“Nhân đạo đúng là không tốt. Trước đó, khi ta còn sống trong phúc địa của tộc mình, ta chưa từng nghe nói qua. Nhưng cũng không còn cách nào, không tu hành, chúng ta ngay cả một tia hy vọng cũng không có.”
“Tiểu Nhị, cả đời của ngươi sẽ phải sống ở đây, bị nhà họ Đàm giẫm đạp dưới chân, bị sung làm nô lệ để sai bảo. Ngươi cam tâm sao?”
Vương Tiểu Nhị vội lắc đầu, gương mặt nghiêm túc: “Vậy xin nghĩa phụ truyền thụ cho con. Con nguyện ý tu hành.”
Vương Tiểu Nhị nhận được rất nhiều tư liệu Nhân đạo, có thể giúp hắn ta có được lý giải về Nhân đạo. Còn có mấy con cổ trùng, đều là lưu phái Nhân đạo, xem như những vật khai mở cho việc tu hành Nhân đạo.
Vị cổ sư trung niên bắt đầu dạy bảo cho Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị cũng bí mật tu hành.
Trong đêm đó, Vương Tiểu Nhị hưng phấn đến ngủ không yên, lại tiếp tục tu hành một mình.
Một con tiên cổ cứ như vậy ngoài ý muốn bị Vương Tiểu Nhị làm thức tỉnh.
Ý thức tiên cổ chủ động giao lưu với Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị rúng động vạn phần: “Cổ Tự Kỷ?”
Cổ Tự Kỷ vô cùng nhỏ bé, tiềm ẩn bên trong cơ thể Vương Tiểu Nhị, nhỏ đến mức mọi người không ai phát hiện.
Đây chính là con cổ truyền kỳ nổi tiếng bên trong Nhân Tổ Truyện. Mang theo cảm giác cuồng hỉ và khó tin, hắn ta bắt đầu xem Nhân Tổ Truyện.