favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cổ Chân Nhân
  3. Chương 3741: Mộng cảnh Thiên đạo (2)

Chương 3741: Mộng cảnh Thiên đạo (2)

Quy mô đạo ngân Thiên đạo bên trong tiên khu Nhạc Thổ Tiên Tôn rất đầy đủ. Cảnh giới chỉ còn thiếu một chút đã trở thành tôn giả Thiên đạo.

Nói cách khác, Phương Nguyên chỉ cần phân ra một hồn phách, sau đó lợi dụng tiên khu Nhạc Thổ Tiên Tôn, khi đó có thể hình thành một phân thân Thiên đạo.

“Phân thân Thiên đạo tu vi bát chuyển, nhưng trên thực tế, khoảng cách đến tôn giả chỉ thiếu một chút…” Phương Nguyên tâm động.

Nếu cảnh giới Thiên đạo của hắn có thể trở thành vô thượng, hắn có thể chế tạo ra một phân thân tôn giả Thiên đạo.

Đến lúc đó, mặc kệ dùng để giao phong với tôn giả, chiếm đoạt tiên khiếu tôn giả đối với Phương Nguyên vẫn rất có lợi.

“Chỉ tiếc, phù băng sự thật chỉ còn lại một chút. Số còn lại này tuyệt không đủ giúp ta trở thành Vô thượng đại tông sư Thiên đạo.” Phương Nguyên thở dài.

U Thiên.

“Tử Vi, ngươi trốn không thoát đâu.” Đồng Công nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tử Vi Tiên Tử.

Gương mặt Tử Vi Tiên Tử trắng bệch, tay kéo theo Ảnh Vô Tà: “Để ta ngăn bọn họ lại, ngươi mau chạy đi.”

Thiên Đình nhiều thủ đoạn, đám người Đồng Công là tiền bối phục sinh. Tử Vi Tiên Tử thân là đại năng Trí đạo nhưng cũng không che giấu được quá lâu.

Quan trọng nhất, hoàn cảnh U Thiên thay đổi, mây Hắc Bạch Điên Đảo gần như biến mất toàn bộ khiến Tử Vi Tiên Tử không cách nào lợi dụng. Cho dù Tử Vi Tiên Tử tạm thời thoát khỏi tầm mắt truy binh, nhưng thời gian cũng không quá lâu đã bị truy binh Thiên Đình phát hiện tung tích, tiến thêm một lần nữa đuổi tới.

Mắt thấy Đồng Công đánh tới lần nữa, trong lòng Tử Vi Tiên Tử dâng lên sự tuyệt vọng.

Kiên trì đến lúc này đã rất không dễ dàng. Nàng đã sớm bước chân đến bước sơn cùng thủy tận.

“Phượng Cửu Ca, sao ngươi còn không ra tay? Ngươi muốn đợi đến khi nào chứ?” Tử Vi Tiên Tử la lên.

Đồng Công khinh thường cười lạnh: “Tử Vi, cái trò xiếc này của ngươi còn muốn diễn bao nhiêu lần nữa?”

Phượng Cửu Ca chưa từng xuất hiện. Ông không phải cứu tinh của hai vị cổ tiên Ảnh Tông.

Nhưng biến hóa khác lại xuất hiện.

Một con mãnh thú màu đỏ gầm thét, toàn thân lóe lên ánh sáng mộng ảo vồ giết đến.

“Đây là vật gì thế?” Đồng Công mở to mắt.

“Mộng cảnh?” Tử Vi Tiên Tử nghiến răng, cùng với Ảnh Vô Tà không tránh không né bay thẳng về phía mãnh thú màu đỏ, sau đó bị mãnh thú nuốt vào.

Mãnh thú nuốt Tử Vi Tiên Tử, Ảnh Vô Tà xong, dường như cảm thấy không đủ, vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh tới Đồng Công.

Khí tức Mộng đạo nồng đậm, Đồng Công không thể không lui tránh.

“Đây là mộng cảnh? Nhưng sao lại có hình thú?” Đồng Công bất đắc dĩ. Ông không nắm chắc mình có thể tự do ra vào mộng cảnh.

Huống hồ mộng cảnh này hoàn toàn khác với miêu tả trước đó, có thể hoạt động, có thể đi săn.

“So với mộng cảnh đã từng xuất hiện, mộng cảnh trước mắt ta càng phù hợp với miêu tả bên trong Nhân Tổ Truyện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đồng Công kinh nghi bất định.

Ông vừa báo cáo lại Thiên Đình vừa đuổi theo mộng cảnh.

Khi mộng cảnh đánh tới, ông lại lui.

Mộng cảnh rời đi, ông lại đi theo đằng xa.

Sau đó, ông phát hiện có rất nhiều mộng cảnh.

Hình dáng những mộng cảnh này khác nhau nhưng đều có hình thú.

“Mộng cảnh kết thành bầy. Đây là biến hóa mới của U Thiên.” Đồng Công càng thêm kinh nghi. Chỉ có thể nhìn mộng cảnh đã nuốt Tử Vi Tiên Tử và Ảnh Vô Tà lẫn vào trong đàn thú.

Thủ đoạn điều tra của Đồng Công hoàn toàn không có tác dụng với mộng cảnh. Cộng thêm hình dáng mộng cảnh bây giờ không ngừng biến hóa và di chuyển, cho nên ông rất nhanh đã để mất dấu nó. Không biết trong đàn thú mộng cảnh, con nào mới là nó.

Tinh Túc Tiên Tôn rất nhanh nhận được tin tức của Đồng Công.

Nàng thở dài một tiếng, tinh mang trong mắt lấp lóe không yên: “Mộng cảnh Thiên đạo quả nhiên đã xuất hiện. Đồng thời còn nuốt luôn Tử Vi Tiên Tử và Ảnh Vô Tà. Đây chính là tính toán của thiên ý.”

Trong kế hoạch của Tinh Túc Tiên Tôn, Ảnh Vô Tà rất quan trọng. Nếu có thể bắt hắn ta làm tù binh, hắn ta chính là quân cờ tốt nhất dùng để đối phó với U Hồn Ma Tôn.

Nhưng bây giờ, Đồng Công truy sát, trong thời khắc mấu chốt lại có mộng cảnh Thiên đạo xuất hiện, phá vỡ kế hoạch của Tinh Túc.

“Đã như vậy…” Tinh Túc Tiên Tôn đương nhiên còn có biện pháp phía sau. Nàng lập tức hạ lệnh cho Thiến Hồn Tiên Tử.

Sau khi vị đại năng Hồn đạo nhận mệnh, đầu tiên là toát ra vẻ kinh ngạc.

Sau đó, nàng mới quay về Thiên Đình, mở bí khố, lấy ra một hồn phách.

Cuối cùng, nàng bỏ hồn phách này vào tiên khiếu của mình, lợi dụng thủ đoạn bản thân không ngừng ôn dưỡng, cải tạo ký ức hồn phách.

Tốc độ chảy thời gian của tiên khiếu nhanh hơn.

Bên trong tiên khiếu, mấy ngày sau, Thiến Hồn Tiên Tử đã cải tạo xong hồn phách này.

Nàng lập tức báo cáo lại cho Tinh Túc Tiên Tôn: “Hồn Bạc Thanh đã sẵn sàng.”

Tinh Túc Tiên Tôn tiếp nhận thông tin, nhẹ gật đầu.

Bây giờ chỉ còn thiếu một cơ thể cổ tiên Kiếm đạo.

“Ta ở đâu?”

“Ta là ai? ’

Tử Vi Tiên Tử thức tỉnh trong mộng nhưng nàng lại quên đi chính mình.

Gương mặt nàng hiện lên sự mờ mịt. Nàng phát hiện mình đang nằm bên trên một mảnh đất màu vàng, hoàn toàn hoang vắng, không một chút sinh cơ.

Nàng cúi đầu nhìn mình, cơ thể tượng đất, hoàn toàn khô cằn.

“Hình như ta đã quên mất chuyện gì quan trọng.”

Tử Vi Tiên Tử cau mày, nhưng nàng cố hết sức cũng vẫn không nhớ nổi.

Nàng thậm chí quên mất cái thứ quan trọng kia, rốt cuộc là vật hay là người.

Nhớ như thế nào cũng nhớ không nổi.

Nhưng mảnh đất hoang vu rộng lớn này lại mang đến cho nàng một cảm giác rất thân thiết.

“Là nhà?” Trong lòng Tử Vi Tiên Tử xuất hiện hai chữ này.

Nhưng quê hương hoang vu lại khiến nàng sinh ra một một sự bi thương.

Chương trướcChương tiếp