Ngay lúc này, một cơn gió thổi tới.
Gió càng lúc càng lớn, thổi đất cát bay lên.
Ào ào ào.
Trên trời không mây, lại có mưa to hạ xuống.
Hạt mưa như hạt đậu, nhiều đến ngàn vạn nện xuống mảnh đất màu vàng.
Rất nhanh hình thành một đống bùn nhão.
Tử Vi Tiên Tử nằm trong đống bùn, toàn thân ẩm ướt, chật vật không chịu nổi.
Nhưng mặc kệ mưa gió cuồng bạo như thế nào, tầm mắt của nàng vẫn không bị che lấp.
Nàng phát hiện nàng biết rõ mảnh đất màu vàng này như lòng bàn tay.
Nàng còn phát hiện dường như nàng có thể khống chế trận mưa này, đơn giản như hoạt động ngón tay của mình vậy.
Trong lòng nàng nghĩ đến: “Cơn mưa này lớn quá, chi bằng nhỏ xuống một chút.”
Thế là sau một khắc, mưa đã nhỏ lại.
Từng vệt màu xanh biếc xuất hiện trong vũng bùn, sau đó lan tràn bốn phía.
Đây chính là mầm cỏ dại.
Nhìn những cọng cỏ dại này, trong lòng Tử Vi Tiên Tử không ngừng dâng lên sự vui thích.
Đây chính là sinh mệnh.
Nàng rốt cuộc cảm nhận được mình không cô đơn như vậy.
“Đáng tiếc bọn chúng sinh trưởng quá chậm. Nếu nhanh một chút thì tốt hơn.”
Sau một khắc, thời gian bắt đầu tăng tốc.
Dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, màu xanh biếc phát triển rất mạnh. Rất nhanh cỏ xanh đã cao hơn mu bàn chân, càng lúc càng nhiều màu xanh lan tràn ra, khiến vùng đất vàng hoang vu hóa thành một mảnh thảo nguyên.
Một số khu vực địa thế lõm xuống, chứa đựng nước mưa, trở thành một cái hồ thanh tinh trong thấy đáy.
Tử Vi Tiên Tử xuyên qua bụi cỏ tươi tốt, đứng bên trên hồ nước, chiếu bóng mình vào mép nước. Nàng rốt cuộc đã nhìn thấy rõ diện mạo của mình.
Nàng là một bức tượng được nặn bằng đất sét màu tím, bên trên có đường vân màu vàng vẽ thành mắt, mũi, miệng.
Tử Vi Tiên Tử bỗng nhiên hiểu được mình là ai.
“Thì ra ta là địa linh của phúc địa này.”
Trung Châu.
Bên dưới Mạn Thiên Phồn Tinh Tinh Toán Trận.
Bên ngoài Tú Lâu.
“Bạch Tình/ Phượng Kim Hoàng tham kiến Tinh Túc Tiên Tôn đại nhân.” Hai mẹ con cung kính bái lạy.
Bản thể Tinh Túc Tiên Tôn đang ở bên trong Tú Lâu.
Nàng không mở Tú Lâu để hai mẹ con Phượng Kim Hoàng tiến vào, trực tiếp thôi động một con phàm cổ Tín đạo tạo thành một hình ảnh giữa không trung bên ngoài Tú Lâu.
Hình ảnh này chính là những mộng cảnh Thiên đạo. Tinh Túc Tiên Tôn lên tiếng: “Phượng Kim Hoàng ngươi có nhìn thấy những mộng cảnh này chưa?”
Phượng Kim Hoàng đã sớm tập trung tinh thần quan sát, nghe Tinh Túc Tiên Tôn hỏi, liền đáp: “Khởi bẩm Tinh Túc Tiên Tôn đại nhân, vãn bối chưa bao giờ nhìn thấy mộng cảnh này. Nhưng vãn bối đã sớm có lường trước. Mộng cảnh hiện tại có thể dựa vào đầu nguồn, chia thành ba loại Nhân đạo, Thú thực, và Thiên đạo mộng cảnh.”
“Cái gọi là mộng cảnh Nhân đạo, đầu nguồn chính là giấc mơ của Nhân tộc hoặc dị nhân. Nơi phát ra mộng cảnh Thú thực là từ mãnh thú, cây đã từng tồn tại hoặc vẫn còn tồn tại. Mộng cảnh Thiên đạo chính là bản thân thiên địa càn khôn.”
Bên trong Tú Lâu, Tinh Túc Tiên Tôn khẽ gật đầu: “Rất tốt, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ một ngày nào đó, ta cần ngươi tiến vào hai thiên thăm dò số mộng cảnh Thiên đạo này.”
Nhưng Phượng Kim Hoàng vẫn quả quyết lắc đầu: “Xin thứ cho vãn bối không thể làm được. Vãn bối vẫn chỉ là một phàm nhân. Không có nắm chắc thăm dò mộng cảnh cấp độ này, vãn bối không cách nào bảo vệ an toàn cho mình.”
“Ồ?” Tinh Túc Tiên Tôn hơi nhướng mày, không nghĩ rằng Phượng Kim Hoàng lại trực tiếp từ chối nàng như vậy.
Nhất thời, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Bạch Tình Tiên Tử ở bên cạnh chịu đủ áp lực, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng quyết định không nói gì.
Không khí trong sân khiến bà cảm thấy không thở nổi.
Về phần Phượng Kim Hoàng, vẻ mặt của nàng vẫn đạm mạc, giống như không phát hiện ra.
“Thôi được rồi, các ngươi lui ra đi.” Thật lâu sau, Tinh Túc Tiên Tôn mới lên tiếng.
“Vãn bối cáo lui.” Phượng Kim Hoàng đứng dậy, thi lễ về phía Tú Lâu, sau đó quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con, Tinh Túc Tiên Tôn thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.
Ảnh Vô Tà bị mộng cảnh Thiên đạo nuốt chửng, điều này quả thật quá đáng tiếc.
Đây là quân cờ rất tốt để đối phó U Hồn Ma Tôn nhưng lại bị thiên ý xử lý.
Mộng cảnh không thể thăm dò. Nói cách khác, Ảnh Vô Tà bị hao tổn là điều tất nhiên.
Phượng Kim Hoàng đối với mộng cảnh Thiên đạo, Nhân đạo mà nói đã nghiệm chứng suy nghĩ trong đầu Tinh Túc Tiên Tôn. Nhưng Phượng Kim Hoàng quả thật chỉ là cổ sư phàm nhân, vẫn còn chưa phải cổ tiên, chưa chắc có thể hiểu hết về mộng cảnh Thiên đạo.
“Ta không thể che giấu số mộng cảnh Thiên đạo này, hai tôn kia biết được chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cuộc chiến ba tôn, chỉ sợ sẽ nổi lên nữa.”
Tinh Túc Tiên Tôn lo lắng trong lòng.
Bởi vì lần này còn phức tạp hơn so với trước đó.
Hai thiên Hắc Bạch đã không còn, chỉ còn lại U Thiên.
U Thiên chính là địa bàn của U Hồn Ma Tôn.
Nếu tôn giả mạo muội xâm nhập, U Hồn Ma Tôn sẽ có biểu hiện như thế nào?
Thần trí U Hồn Ma Tôn không rõ, tràn ngập thiên ý. Mộng cảnh Thiên đạo cũng như vậy, giữa hai cái này có quan hệ gì chứ? Có thể hỗ trợ nhau hay không?
Trước đó, U Hồn Ma Tôn khá yếu, Tinh Túc Tiên Tôn không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ thì khác.
U Hồn Ma Tôn và cổ Hỏa cửu chuyển đã đạt thành nhất trí, tàn sát ức vạn sinh linh trong hai thiên, nội tình hồn phách tăng vọt đến trình độ khủng bố.
Nếu lần này, bởi vì mộng cảnh Thiên đạo dẫn phát tôn giả giao phong, U Hồn Ma Tôn rất có thể sẽ tham dự vào, hơn nữa còn là tồn tại khó mà coi nhẹ.
Tinh Túc Tiên Tôn suy đi nghĩ lại, quyết định tạm hoãn luyện hóa đạo ngân Trí đạo Trung Châu, bắt đầu trữ hàng tiên nguyên ứng phó đại chiến.