Sát chiêu tiên đạo Lưu Ngôn Lung.
Song chưởng Chu Hùng Tín vỗ ra, chỉ trong nháy mắt, vô số văn tự màu trắng bắn ra ngoài, lượn vòng bên trong phúc địa công cộng Lâm gia.
Đám văn tự này có chữ to như xe ngựa, có chữ lại nhỏ như kiến. Bọn chúng đan thành một chỗ, tạo thành một quả cầu cực lớn, bao vây năm vị cổ tiên Thiên Đình và Thái thượng đại trưởng lão Lâm gia vào trong.
“Thành công rồi.” Chu Hùng Tín thở ra một hơi, gương mặt lộ vẻ phấn chấn.
Khởi đầu tốt đã thành công một nửa.
Bốn tiên còn lại của Thiên Đình cũng có chút thả lỏng.
Bọn họ sợ nhất chính là Thái thượng đại trưởng lão đào thoát trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều là cổ tiên bát chuyển. Năm đánh một, cổ tiên Thiên Đình chiếm ưu thế, nhưng nếu cổ tiên bát chuyển một lòng muốn chạy trốn, nhân số nhiều cũng khó mà bắt giữ.
Đạo ngân dị chủng bài xích nhau, nhân số cổ tiên có ưu thế cũng khó mà phát huy. Nhất là năm tiên Thiên Đình tu hành Mộc đạo, Tín đạo, Viêm đạo, Huyết đạo, Biến Hóa đạo đều bài xích lẫn nhau.
“Tốc độ chiến trường Lưu Ngôn Lung dựng lên thật không hổ danh đứng nhất thiên hạ.”
“Nhưng không nghĩ đến Thái thượng đại trưởng lão Lâm gia cũng không tránh không né.”
“Ông ta đã nhìn ra được mánh khóe.”
Năm tiên Thiên Đình truyền âm cho nhau, nhanh chóng giao lưu.
Bọn họ đường hoàng xuất hiện, chính là đã sớm giở trò, bố trí một tiên trận tạm thời bên ngoài đại bản doanh phúc địa công cộng Lâm gia.
Một khi Thái thượng đại trưởng lão Lâm gia chạy trốn, bay ra khỏi phúc địa công cộng, nhất định sẽ dẫn động tiên trận, bị công kích, tốc độ bị liên lụy.
Tinh Túc Tiên Tôn đích thân hạ lệnh, cần tiên khiếu và nhục thân Kiếm tiên, năm người Thiên Đình tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ.
Mặc dù đại trận này không có uy năng công phạt, nhưng Tinh Túc Tiên Tôn đích thân cải tiến, đặc biệt nhằm vào khả năng phi độn của Thái thượng đại trưởng lão Lâm gia.
Phòng ngự của phúc địa công cộng yếu hơn so với phòng ngự phúc địa đơn nhất.
Chu Hùng Tín là đại năng Tín đạo, hành tẩu Tây Mạc đã lâu, sớm thu thập được tin tức xác thực có liên quan.
Thái thượng đại trưởng lão đã rơi vào chiến trường Lưu Ngôn Lung.
Phượng Tiên Thái Tử hô to một tiếng, phi thân nhào vào.
Ông khống chế cơ thể, lượn vòng giữa không trung, sau đó há miệng phun xuống đại điện dưới đáy.
Phù!
Ngọn lửa từ trong miệng ông phun ra, rơi xuống mặt đất nhanh chóng hòa tan, hóa thành một biển lửa mãnh liệt.
Cung điện chỉ là phàm cổ phòng bị thiêu đốt trong biển lửa, nhanh chóng đổ sụp.
Thái thượng đại trưởng lão bị bức bách, chỉ có thể phá quan mà ra, bay lên không đối địch.
Phượng Tiên Thái Tử chậm rãi trở ra.
“Thái thượng đại trưởng lão Lâm gia Lâm Kiếm Hành, ngươi hãy nếm thử thủ đoạn của ta.” Vạn Tử Hồng cười duyên một tiếng, nhảy lên thay thế vào.
Nàng thôi động sát chiêu Mộc đạo, nhất thời cánh hoa bay múa, bao phủ chiến trường, khí tức thơm ngọt nhanh chóng lan tràn.
Năm vị cổ tiên Thiên Đình đều nín thở.
Gương mặt Lâm Kiếm Hành tràn ngập ngưng trọng, hai tay đẩy một cái, nhất thời kiếm khí tung hoành, hóa thành sóng lớn.
Sóng cả cuồn cuộn, rửa sạch cánh hoa giữa không trung.
Thân ảnh Vạn Tử Hồng đột nhiên biến mất trong cánh hoa, sau một khắc đã xuất hiện sau lưng Lâm Kiếm Hành.
Vạn Tử Hồng đưa ngón út tay trái ra, móng tay bén nhọn hiện lên màu tím, đâm thẳng vào Lâm Kiếm Hành.
Sát chiêu tiên đạo, Hoa Thứ Chỉ.
Thân hình Lâm Kiếm Hành bỗng nhiên dừng lại, kiếm khí dâng lên, khóa Vạn Tử Hồng lại.
Sau một khắc, kiếm khí mà ông thôi phát lúc trước cuốn ngược trở về.
Sóng lớn cuồn cuộn, bao phủ Lâm Kiếm Hành và Vạn Tử Hồng.
Lúc này, bốn vị cổ tiên Thiên Đình không hề ra tay, chỉ khoanh tay đứng nhìn, phòng ngừa Vạn Tử Hồng bị thương.
Sóng lớn kiếm khí chợt tiêu tán, chỉ còn lại một mình Lâm Kiếm Hành, Vạn Tử Hồng đã biến mất.
Một lúc sau, cánh hoa đột nhiên bay múa bên cạnh Phượng Tiên Thái Tử, ngưng tụ ra Vạn Tử Hồng.
Trên người Vạn Tử Hồng đã xuất hiện vết thương, nhưng lúc này lại đắc ý cười nói: “Ngăn ông ta lại, ông ta đã trúng thủ đoạn của ta. Thời gian càng dài, bên trong huyết nhục lại càng sinh ra nhiều hoa thứ, cản trở hành động của ông ta, cho đến khi ông ta bỏ mình.”
Vạn Tử Hồng đã kiến công, sau khi nói xong liền chậm rãi lui ra, bắt đầu chữa thương.
Những cổ tiên Thiên Đình tiếp tục vây quanh Lâm Kiếm Hành, không cho ông cơ hội thở dốc.
Thiên Đình đã lợi dụng đầy đủ ưu thế nhân số.
Văn tự tạo thành Lưu Ngôn Lung bỗng nhiên lóe lên ánh sáng. Ánh sáng nồng đậm giống như biến thành nước chảy, tiêu tán trên không trung rồi hội tụ, sau đó từ bên trong ánh sáng màu bạc nhảy ra từng con mãnh hổ màu trắng bạc.
Đàn hổ gào thét sinh phong nhào về phía Lâm Kiếm Hành.
Đây chính là sát chiêu do Chu Hùng Tín thôi động, Tam Nhân Thành Hổ.
Phượng Tiên Thái Tử một lần nữa ra tay, hình thành vô số chim lửa mỹ lệ.
Chim lửa thiêu đốt, linh động phi phàm, thành quần kết đội, theo sát đàn hổ.
Xích Tâm Hành Giả cũng ra tay.
Từng cây cột huyết quang cuồn cuộn lao xuống.
Hổ, chim lửa, cột máu hình thành ba đợt thế công liên tục.
Lâm Kiếm Hành bị vây bên trong, không thể né tránh.
Đối mặt với thế công, ông gào thét một tiếng, kiếm khí dâng trào bốn phía, xông thẳng vào đàn hổ.
Bên cạnh đàn hổ, kiếm khí đột nhiên ngưng tụ, hóa thành từng sợi dây leo, quấn quanh mãnh hổ. Bên trên dây leo có vô số gai nhọn kiếm đạo, cắm thật sâu vào cơ thể mãnh hổ.
Mãnh hổ gào thét, giống như từng quả khí cầu bị chọc thủng, sụp đổ hơn phân nửa ngay tại chỗ.
Lúc này, chim lửa bắt đầu mang theo lửa nóng nhào vào chiến trường.
Lâm Kiếm Hành một lần nữa thúc giục sát chiêu, kiếm khí nhanh chóng được bổ sung trong chiến trường, hóa thành cuồng phong.