Hai tôn đạt thành nhận thức chung, tập trung thế công vào người U Hồn Ma Tôn.
“Quả nhiên bọn họ làm như thế.” Phương Nguyên lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng thật ra trong lòng lại càng thêm phấn chấn.
U Hồn Ma Tôn và hai tôn chém giết nhau, dưới sự hỗ trợ của Phương Nguyên, tất nhiên là lưỡng bại câu thương.
Nhưng cuối cùng, đại khái U Hồn Ma Tôn diệt vong.
Dù sao, U Hồn Ma Tôn tràn ngập thiên ý, không chút lý trí, sát chiêu tiên đạo đều dùng không chính xác, thật sự quá thua thiệt.
Nhưng cứ như vậy, Cự Dương Tiên Tôn, Tinh Túc Tiên Tôn cũng bị suy yếu đến cực điểm.
Đây chính là cơ hội tốt để diệt trừ hai tôn.
Chỉ cần không để bọn họ trở về lại đại bản doanh, Phương Nguyên thể hiện toàn bộ chiến lực, nhất định nắm chắc diệt trừ bọn họ.
Tinh Túc Tiên Tôn muốn giết U Hồn Ma Tôn, Cự Dương Tiên Tôn thì muốn diệt trừ Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang mưu tính diệt trừ hai người này.
U Hồn Ma Tôn thấy hai người toàn lực tiến đánh, thương thế càng lúc càng nặng nề, bàn tay đen nhánh bị đánh rớt rất nhiều, chỉ còn lại hai ba trăm cái.
“Lấy.” Cự Dương Tiên Tôn bỗng nhiên đn1h ra một vệt lưu tinh kim quang.
Lưu tinh bắn trúng U Hồn Ma Tôn, đập nát đầu lâu của ông ta.
Ba cái đầu của ông ta giờ chỉ còn lại một. Ông ta bị ép vào tuyệt cảnh, hiểm tượng hoàn sinh, còn Phương Nguyên thì vẫn không nhanh không chậm, tận lực duy trì tần suất ra tay.
U Hồn Ma Tôn gầm thét, đột nhiên cơ thể lại bốc cháy lên ngọn lửa màu băng lam.
Chỉ là lửa này không nóng, ngược lại còn tản ra khí băng hàn mãnh liệt.
Nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống.
Cổ Hỏa cửu chuyển rốt cuộc ngồi không yên, cảm nhận được túc chủ nguy hiểm đến sinh mệnh, rốt cuộc nó đã phát uy.
Dù sao cũng là cổ Hỏa cửu chuyển, ba vị tôn giả cùng nhau lui lại. Cho dù có Thiên Quỷ Nặc Hình như Phương Nguyên cũng phải lui lại.
Phương Nguyên có thể dựa vào sát chiêu lừa gạt U Hồn Ma Tôn nhưng không lừa được cổ Hỏa cửu chuyển. Dù sao cổ Hỏa cũng là cổ trùng, không phải hồn thú.
U Hồn Ma Tôn dừng lại, ngọn lửa màu lam nhanh chóng lan tràn, khiến cho ba tôn phải tiếp tục lui lại.
Ngọn lửa khuếch trương đến chung quanh mộng cảnh Thiên đạo. Thể tích mộng cảnh nhanh chóng giảm bớt, sắp sửa bị ngọn lửa thiêu đốt hết.
Tinh mang Phương Nguyên bắn ra, nhớ lại bên trong Nhân Tổ Truyện, mộng cảnh bị cổ Hỏa khắc chế. Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là thế.
Hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Cảnh giới Thiên đạo của hắn trong trận giao phong với tôn giả đã từ cấp Tông sư lên Đại tông sư.
Đồng thời còn không phải vừa mới đặt chân lên cảnh giới Tông sư mà là đã tích lũy hùng hồn trong tầng cảnh giới này.
Nếu Phương Nguyên hấp thu tất cả mộng cảnh Thiên đạo ở đây, hắn thậm chí còn có khả năng tiến quân lên cảnh giới Vô thượng đại tông sư. Cho dù không có, khả năng chuẩn vô thượng là rất lớn.
Nhưng bị cổ Hỏa đốt một trận, hơn phân nửa mộng cảnh Thiên đạo còn lại đều bị hủy.
“Đây là chiến cơ, Cự Dương tiên hữu.” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tinh Túc Tiên Tôn dẫn đầu thôi động thủ đoạn sát chiêu Loạn Ý Tán Mộng.
Cự Dương Tiên Tôn không bảo vệ Tinh Túc Tiên Tôn, ngược lại còn phóng đến mộng cảnh Thiên đạo.
Phương Nguyên lập tức tiến thối lưỡng nan.
Trong điện quang hỏa thạch, hắn quyết đoán từ bỏ Tinh Túc Tiên Tôn lao thẳng đến Cự Dương Tiên Tôn.
Cự Dương Tiên Tôn bị Phương Nguyên chặn đường, hai tôn bộc phát kịch chiến.
Trong quá trình này, mộng cảnh Thiên đạo bị ngọn lửa thiêu đốt, gần như không còn thừa lại bao nhiêu. Mặc kệ là Tử Vi Tiên Tử, Ảnh Vô Tà hay là Mộng Cầu Chân đều bị đốt đến lộ ra ngoài.
Khi Phương Nguyên ngăn lại Cự Dương, đồng thời cũng đến gần mộng cảnh Thiên đạo.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn liền xoay người, từ bỏ Cự Dương Tiên Tôn, chạy thẳng đến phân thân Mộng đạo của mình.
Lúc này, hai mắt Mộng Cầu Chân còn đang nhắm nghiền, vẫn chưa tỉnh lại.
Cự Dương Tiên Tôn thấy Phương Nguyên chạy đi, giận dữ quát: “Phương Nguyên, ngươi khinh thường như thế, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt.”
Sau một khắc, mấy trăm lưu tinh kim quang phóng ra, uy năng kinh khủng, thiên địa vì đó mà biến sắc.
Cùng lúc đó, Tinh Túc Tiên Tôn rốt cuộc cũng đã ấp ủ thành công lần thứ hai, thúc ra sát chiêu Loạn Ý Tán Mộng.
Nàng nhắm thẳng Mộng Cầu Chân.
Ầm ầm ầm ầm.
Lưu tinh kim quang đánh trúng Phương Nguyên và Phượng Cửu Ca, lôi đình liên tục nổ vang, chấn thiên động địa.
Khí lãng khủng bố lan tràn bốn phương tám hướng.
Kim quang nhanh chóng tản đi, Phương Nguyên và Mộng Cầu Chân cùng nhau bắn xuống, tốc độ cực nhanh.
“Sao?” Hai mắt Cự Dương Tiên Tôn mở to. Ông ta nhìn thấy Phương Nguyên lông tóc không tổn hao gì.
Rốt cuộc là sát chiêu phòng ngự gì thế.
“Không ổn.” Tinh Túc Tiên Tôn biến sắc.
Hướng Phương Nguyên đang bay chính là Trung Châu.
Về phần Mộng Cầu Chân, y đã thức tỉnh, thôi động cổ Mộng Giáp hộ thân. Cùng lúc đó, trên người y còn có thêm một tầng gợn sóng của Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu.
Trải qua Phương Nguyên cải tiến, Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu đã có thể trợ giúp người khác, không còn giới hạn ở bản thân nữa.
Dưới sự bảo vệ của hai lớp, Mộng Cầu Chân và bản thể có thể chịu được sát chiêu của Tinh Túc Tiên Tôn, cái gì cũng không xảy ra.
“Khá lắm Phương Nguyên.”
Nhất thời, sắc mặt Tinh Túc Tiên Tôn vô cùng khó coi.
Hành động của Phương Nguyên lần này vô cùng xảo diệu.
Hắn mang theo Mộng Cầu Chân bay xuống Trung Châu, khiến Tinh Túc Tiên Tôn rơi vào lựa chọn khốn cảnh.
Nếu Tinh Túc Tiên Tôn tiếp tục giao phong với U Hồn Ma Tôn, Phương Nguyên sẽ thừa cơ mở tiên khiếu, thu thập Mộng Cầu Chân vào trong tiên khiếu, sau đó trắng trợn phá hư Trung Châu.