Ngọn đuốc không sáng lắm nhưng rất quật cường, bước thẳng ra ngoài, bước đến trước mặt Triệu Liên Vân.
Đây là một vị cổ tiên lớn tuổi, toàn thân vết máu loang lổ.
Một cánh tay của ông đã bị nổ tung, bàn tay còn lại đốt lên ánh nến.
Triệu Liên Vân nhận ra, ông chính là Tàn Dương Lão Quân của Tiên Hạc Môn.
Tàn Dương Lão Quân là cường giả nổi tiếng Trung Châu, đã thành danh từ rất sớm.
Triệu Liên Vân vừa nhìn thấy ông, trong đầu xuất hiện vô số tin tức. Khi nàng trở thành tiên tử đương đại Linh Duyên Trai, bởi vì không cách nào độ kiếp, tu vi không thể tăng lên, nàng đành nghiên cứu phương diện khác. Vì thế, nàng biết rất rõ về nhân vật to nhỏ trong giới cổ tiên Trung Châu.
Bởi vậy, Triệu Liên Vân biết được Tàn Dương Lão Quân có tiên cổ Nến Tàn, có thể khai sáng ra sát chiêu Truy Mệnh Hỏa Thập Phân, dương danh Trung Châu.
Mấy năm gần đây, Tàn Dương Lão Quân rất ít hoạt động bên ngoài, đều trốn vào một xó.
Hành động lớn nhất của ông chính là nhiều năm trước, ông cùng với Phượng Cửu Ca đến Bắc Nguyên điều tra chân tướng lầu Chân Dương sụp đổ, sau đó đại chiến với Ảnh Tông.
Gần đây nghe đồn Tàn Dương Lão Quân tỷ thí thắng Trương Kế.
Trương Kế là cổ tiên Hắc Thiên Tự. Mặc dù không phải là cường giả nổi danh nhưng lại có thủ đoạn độc đáo, có thể khắc lửa. Kết quả vẫn phải bại dưới tay Tàn Dương Lão Quân chuyên tu Viêm đạo.
Tuy ngọn nến của Tàn Dương Lão Quân rất yếu ớt, nhưng trong nháy mắt đã rót vào lòng Triệu Liên Vân một sự ấm áp.
Rất nhiều người chính là như vậy. Khi bọn họ cô độc, không nơi nương tựa, bọn họ rất yếu ớt.
Nhưng khi có người bên cạnh, cho dù người này không có trợ giúp gì, nhưng chỉ cần có người, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy an toàn và ấm áp.
Triệu Liên Vân chính là như vậy.
Nàng là Thiên Ngoại Chi Ma, không phải người của thế giới này, tính tình đã sớm dưỡng thành. Sau khi nàng đến thế giới này, nàng luôn nhận được sự quan tâm và trợ giúp của Mã Hồng Vận, đó chính là nguyên nhân tại sao nàng lại cảm mến y.
Triệu Liên Vân hít sâu một hơi, nét sa sút trên mặt nhanh chóng thu lại. Nàng xin Tàn Dương Lão Quân giúp đỡ, nói rõ tình huống của Bất Chân Tử.
Nhưng Tàn Dương Lão Quân lại lắc đầu: “Lão hủ chuyên tu Viêm đạo, kiến giải với Hư đạo rất nông cạn, lại không am hiểu thủ đoạn trị liệu. Xin thứ lão hủ lực bất tòng tâm.”
Vừa dứt lời, cơ thể Tàn Dương Lão Quân chợt run lên.
Sắc mặt ông nhanh chóng trắng bệch như tờ giấy.
Đồng thời trên người còn bốc lên khói trắng, nhất là chỗ bị đứt cánh tay.
“Khụ khụ khụ.”
Tàn Dương Lão Quân không ngừng ho khan, mỗi lần ho là phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi rơi xuống đất, biến thành khói trắng, nhanh chóng tiêu tán.
Tàn Dương Lão Quân cắn răng thôi động thủ đoạn. Kéo dài mười hô hấp, ông rốt cuộc đã trấn áp được thương thế, gương mặt khôi phục huyết sắc, ho khan cũng ngừng lại.
Thủ đoạn này của ông chỉ hữu dụng cho mình, hoặc cho cổ tiên Viêm đạo, đối với Bất Chân Tử chuyên tu Hư đạo không có tác dụng, thậm chí còn mang đến ảnh hưởng xấu.
Sau đó, Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân đồng hành với nhau.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều môn hộ tiên khiếu, đều đang mở cửa, mãnh liệt hút khí thiên địa vào.
Bọn họ cũng nhìn thấy người sống.
Một con viên hầu rất lớn nằm trên mặt đất, giống như nửa ngọn núi bị sụp.
Lông trên người con khỉ màu vàng, giống như mặc áo giáp. Lúc này, nó lại đen nhánh hơn phân nửa, giống như tướng quân chiến bại, kim giáp không còn.
Ban đầu, bắp thịt cả người nó căng đầy, hùng tráng uy vũ, nhưng lúc này lại nằm trên mặt đất, hơn phân nửa cơ thể đều là máu thịt be bét, rất nhiều vết thương lòi cả xương cốt ra ngoài, không dậy nổi.
Ánh mắt con khỉ vốn màu vàng rất lớn, tinh mang bức người, nhưng lúc này lại tan rã. Khi nhìn thấy Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân, ánh mắt của nó mới có được tinh thần một chút.
“Ồ, ông ta là Tiên Hầu Vương Thạch Lỗi của Chiến Tiên Tông, tu hành Thổ đạo, biến Hóa đạo. Sát chiêu lúc này chính là chiêu bài của ông ta, Vương Lũy Sơn Tiên Hầu Biến Hóa.” Trong lòng Triệu Liên Vân hơi run lên, lập tức đoán ra thân phận của viên hầu.
Thạch Lỗi là đệ nhất cường giả trong số cổ tiên thất chuyển Trung Châu, chiến lực còn mạnh hơn cả Tàn Dương Lão Quân.
Nhưng bởi vì ông ta đứng gần vụ nổ hơn Tần Đỉnh Lăng, sau khi vụ nổ phát sinh, thật ra ông ta đã không kịp thôi động Vương Lũy Sơn Tiên Hầu Biến Hóa.
Đây là sát chiêu hợp lại, tiêu hao rất nhiều suy nghĩ.
Thạch Lỗi không có nội tình Trí đạo, thôi động chiêu này cần thời gian ấp ủ rất lâu.
Ông ta đã dựa vào thủ đoạn khác để chèo chống, sau đó bị thương nặng, đành phải thôi động một chiêu này biến thành hoang thú thượng cổ.
Ông ta lợi dụng thể chất hoang thú thượng cổ mạnh hơn người bình thường và năng lực tự lành chống lại thương thế trên người, khi đó mới miễn cưỡng qua được.
Sau khi nhìn thấy Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân, Thạch Lỗi chớp đôi mắt khỉ xem như chào hỏi.
Hiện tại, ông ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu để thương thế phát tác, vậy thì không ổn rồi.
Hiển nhiên, Thạch Lỗi chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ, không cách nào đi cứu người khác.
“Khụ khụ khụ…” Tàn Dương Lão Quân lại ho khan, không ngừng thổ huyết. Dừng lại một lát, ông một lần nữa trấn áp được thương thế.
Triệu Liên Vân và Tàn Dương Lão Quân lại tiếp tục bôn ba.
Sau đó không lâu, bọn họ gặp được Dương Phong.
Hắn ta là cổ tiên thất chuyển, chuyên tu Biến Hóa đạo của Cổ Hồn Môn. Hắn ta cũng lựa chọn giống như Thạch Lỗi, biến thành hoang thú thượng cổ.
Vốn là một con sói lớn thần uy nghiêm nghị, lúc này hắn ta nằm rạp trên mặt đất như một con chó nhỏ.
Nhưng thương thế của ông ta còn nhẹ hơn Thạch Lỗi một chút, có thể nói vài câu với Triệu Liên Vân.