Bất cứ ai gặp phải loại tình huống này.
Lúc này.
Lâm Phàm nói: "Cô vì cảm kích tôi mới làm như vậy sao?"
LyLa lắc đầu nói: "Không phải, tôi thật sự thích anh."
"Nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi, như vậy có hơi qua loa." Lâm Phàm nói ra lời trong lòng, đối với anh mà nói, chuyện này phát triển quá nhanh, quả thật không phải chuyện tốt, hơn nữa anh cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì anh nghĩ tới bà xã của mình, ra ngoài phải bảo vệ bản thân, vì bất kể là nam hay nữ đều sẽ bị cám dỗ.
"Nhưng mà tôi rất thích anh!" LyLa cúi đầu nói.
Lâm Phàm nói: "Không phải cô thích tôi, mà là tôi cứu tộc nhân của cô, còn cứu được cô, mới có thể cho cô loại ảo giác này."
Nếu như Mộ Thanh có ở đây.
Nhất định sẽ nói một câu.
Anh có thể khuyên bảo, nhưng có thể bảo người ta cầm quần áo lên mặc trước được không, trần truồng đứng nói chuyện như vậy cứ cảm thấy có điểm bất thường ở đâu đó.
"Tôi không có." Laly nói.
Cô thật sự không phải như Lâm Phàm đã nói kia.
Ngay khi cô không biết phải làm như thế nào, Lâm Phàm đã đi tới bên cạnh cô, trái tim cô đập vô cùng nhanh, giống như rất mong chờ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đó.
Chỉ là... Lâm Phàm nhặt quần áo trên mặt đất lên, cẩn thận mà kiên nhẫn mặc quần áo tử tế cho cô, khi ngón tay chạm tới làn da của Laly, làn da của Laly đỏ bừng, xem ra thể chất rất nhạy cảm, dễ bị đụng chạm tới...
"Trở về ngủ đi, tôi đã có vợ rồi!" Lâm Phàm nói.
Phương thức từ chối đối phương tốt nhất chính là nói cho người đó biết tình huống của bản thân, mà không phải lập lờ nước đôi, khiến đối phương cho rằng bản thân còn cơ hội.
"Tôi không ngại!" Trái tim của Laly bị tổn thương.
Lâm Phàm nói: "Tôi sợ cô ấy để ý!"
Lời nói này đối với Laly mà nói chính là thương tổn khá lớn.
Mà Lâm Phàm chỉ là có sao nói vậy, chưa từng nghĩ tới việc che dấu, việc khóc sướt mướt đẩy cửa ra chỉ có thể coi là rất đau lòng, hoặc là khi đang đi ra ngoài giúp Lâm Phàm đóng kỹ cửa, rất là lễ phép.
Nhìn bóng lưng Laly rời đi, Lâm Phàm thở dài, sờ lên mặt của mình, có sự nghi ngờ, chỉ là anh không xác định được loại nghi ngờ này có thật hay không.
Khiến anh nhớ tới một câu nói trong phim truyền hình.
Gương mặt này của mình đã khiến người khác hết thuốc chữa rồi sao?
Sáng sớm.
Lãnh địa tộc Tuyết Hồ bao trùm bởi một tầng sương mù màu trắng, hít vào phổi lạnh buốt, nhưng trong suốt, mỗi tế bào trong cơ thể đều giống như được sống dậy vậy.
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Các tộc nhân cần cù của tộc Tuyết Hồ đã ra ngoài cố gắng làm việc, khi nhìn thấy Lâm Phàm đều mỉm cười chào hỏi, có một số cô gái khi nhìn thấy Lâm Phàm đều lén cười.
Nụ cười có chút sâu xa.
Giống như đã biết tối ngày hôm qua Laly có tiến vào trong phòng của anh vậy.
"Buổi sáng tốt lành!"
Laly bưng bữa sáng tới, trông có vẻ giống như không thay đổi gì, trên gương mặt vẫn mang nụ cười như cũ, chỉ là trong mắt có sự mất mát, xem ra những lời đã nói tối ngày hôm qua đã có chút ảnh hưởng đối với cô rồi.
Có lẽ đã nghĩ thông rồi đi.
Chỉ cần nghĩ thông là tốt rồi.
Anh hi vọng đối phương có thể hiểu được.
"Buổi sáng tốt lành!" Lâm Phàm mỉm cười nói.
Anh luôn luôn như vậy, vẫn luôn thể hiện ra nụ cười thân thiện nhất.
"Đây là bữa sáng tôi chuẩn bị cho anh, là đặc sản của tộc Tuyết Hồ chúng tôi đấy!" Lyla nói, chuyện tối ngày hôm qua khiến cô có chút khổ sở, thật sự rất thích Lâm Phàm, nhưng đối phương từ chối cô, cả đêm cô đều không ngủ, là vì nghĩ tới một việc.
Cuối cùng cô đã suy nghĩ ra.
Thích một người không nhất định phải có được.
Chỉ cần ghi tạc trong lòng là được rồi.
"Cảm ơn!" Lâm Phàm cười, nhận lấy bữa sáng, bắt đầu, "Ừ, mùi vị không tồi, đã rất lâu chưa ăn được bữa sáng ngon như vậy rồi!"
Lời nói ra đều là sự thật.
Địa phận của mỗi chủng tộc đều có mỹ thực đặc thù.
"Có thật không?" Lyla rất vui, cảm giác được khen ngợi thật sự không tồi.
"Ừ, thật đấy!" Lâm Phàm nói.
Mà lúc này, Lâm Phàm thân là người cha đang hưởng thụ, thì con gái của anh và đám chị em tốt đang gặp phải đủ loại khó khăn.
Thị trấn Hoàng Sa!
Khả Lam trầm giọng nói: "Nơi này nguy hiểm hơn so với những gì chúng ta đã tưởng tượng!"
Bọn họ đi tới thị trấn Hoàng Sa, phát hiện nơi này nhìn như yên bình, thật ra cất giấu hung hiểm vô tận, rất nhiều tên côn đồ ẩn náu, có những lúc khi ăn cơm cũng sẽ phát hiện có người đang nhìn chằm chằm các cô.
Nếu Giáo Hoàng biết được suy nghĩ trong lòng đám người Khả Lam.
Thì chắc chắn sẽ mỉm cười nói cho các cô biết.
Các con à... có kinh ngạc không, có bất ngờ không. Bên trong trấn này, ngoại trừ mấy người là người mình ra, những người khác đều là người của tôi, vì để cho mọi người phát triển, Giáo Hoàng Polk này đã thật sự cố gắng lắm đấy.
Chỉ cần tùy tiện một người cũng không làm được đến mức độ này.
Chỉ có giáo hội Quang Minh mới có năng lực này.
Trong khoảng thời gian cực ngắn biến thành viên giáo hội Quang Minh trở thành cư dân bên trong trấn, cùng diễn kịch với bốn cô gái này.
Nếu Lâm Phàm biết được Giáo Hoàng làm những thứ này.
Nhất định sẽ khen ngợi đối phương.
Thật sự không tệ.
Rất chuyên nghiệp nha.
Tộc Tuyết Hồ.