"Tốc độ trồng trọt của mấy người chậm quá, tại sao không làm mấy cái công cụ đi?" Lâm Phàm phát hiện công cụ trồng trọt của tộc Tuyết Hồ đều khá nguyên thủy, vẫn dùng đá làm công cụ, tốc độ này chắc chắn rất chậm, thậm chí chỉ cần sơ sẩy một chút thì cũng có thể tự làm bị thương chính mình.
Lyla nói: "Nơi này của chúng tôi không có thợ thủ công, hơn nữa vào trong thành mua rất nguy hiểm, người của đội buôn sẽ bắt chúng tôi, cho nên chỉ có thể dùng một số công cụ đơn giản thôi."
Lâm Phàm cười nói: "Không sao, tôi thật khéo chính là một thợ rèn, tôi rất hài lòng với kỹ thuật rèn sắt của bản thân, đợi lát nữa tôi làm giúp mọi người ít công cụ."
Đối với người có hứng thú sở thích khá rộng mà nói.
Thông thạo việc trồng trọt, nấu cơm, uống rượu, rèn sắt, đọc sách...
Tính là nhân tài hiếm có.
Lyla sùng bái nói: "Anh biết nhiều thật đấy!"
"Cũng tạm thôi!"
Lâm Phàm rất khiêm tốn, mặc dù lời đối phương nói đều là sự thật, nhưng anh cũng không phải loại người sẽ tùy tiện tự hào, chỉ có an phận mới có thể tiến xa hơn được.
Anh ở lại tộc Tuyết Hồ trong khoảng thời gian ngắn.
Đích thân chế tạo một số công cụ trồng trọt cho người tộc Tuyết Hồ.
Nghĩ tới năng lực tự vệ cực kém của tộc Tuyết Hồ, anh quả thật có thể cứu tộc Tuyết Hồ một lần, nhưng không thể mãi mãi ở bên cạnh tộc Tuyết Hồ được.
Nghĩ tới đây.
Anh chuẩn bị để lại chút gì đó cho tộc Tuyết Hồ.
Bảo hộ trông có vẻ rất cao cấp.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói đây là một việc rất đơn giản.
Lúc này.
Một đám trẻ nhỏ của tộc Tuyết Hồ quay xung quanh bên cạnh Lâm Phàm, bọn chúng rất ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, ân nhân trong tộc đang đứng trước mặt một tảng đá lớn, dùng công cụ tạo hình trong tay.
"Đây là cái gì vậy ạ?"
Đứa trẻ hỏi.
Lâm Phàm nói: "Là tượng, bức tượng có thể bảo vệ tộc Tuyết Hồ của mọi người."
"A, thần kỳ như vậy thật sao?"
Đám nhỏ rất kinh ngạc, rõ ràng không hề tin tưởng chút nào.
"Đương nhiên." Lâm Phàm thích ở cùng với đám trẻ, nhìn thấy trong mắt đám nhóc đều là dấu hỏi chấm, anh cũng biết thứ thần bí nhất đều sẽ thành công...
Lyla đứng đó không nói một lời nào.
Lòng của cô có chút sợ hãi, giống như biết sắp tới sẽ có điều gì tới.
Biệt ly.
Không sai, chính là biệt ly, cô có thể cảm giác được, đối phương muốn rời khỏi đây, dù sao nơi này cũng không phải quê hương của anh, mặc dù cô rất muốn giữ anh lại, nhưng đến cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Không qua bao lâu.
Tảng đá vốn dĩ khổng lồ đã được tạc thành hình dáng con người, duy chỉ có gương mặt là vẫn như ban đầu.
Ngay khi anh chuẩn bị điêu khắc ra gương mặt.
Ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn buông cánh tay xuống.
Vẫn nên đừng để lại mặt nữa, tình huống hiện tại lúc này đã rất tốt rồi.
Khi điêu khắc đã được hoàn thành.
Một loại khí tức mắt thường không cách nào nhìn thấy được hòa vào bên trong bức tượng.
Đó là khí tức của chính bản thân Lâm Phàm, cũng chính là một loại thần thông mà anh đã học được bên trong mộng cảnh, chính tay điêu khắc có thể hòa khí tức của bản thân vào bên trong.
Có được sức mạnh rất khó có thể tưởng tượng.
"Sao không để mặt vậy?" Lyla hỏi.
Lâm Phàm nói: "Không cần thiết, như vậy cũng rất tốt rồi, nó sẽ bảo hộ tộc Tuyết Hồ, từ nay về sau nếu còn có người xấu tới, cô có thể bảo vệ nơi này rồi."
Vừa dứt lời.
Anh kéo tay Lyla tới, ngay sau đó liền nhìn thấy trên mu bàn tay của Lyla xuất hiện hoa văn hình đóa hoa.
"Tương lai nếu gặp được người có thể thay cô nhận trách nhiệm bảo vệ người trong tộc, cô truyền hoa văn này cho người đó là được." Lâm Phàm cười nói.
Lyla cúi đầu nhìn hoa văn trên mu bàn tay, "Thật sự rất đẹp."
Lâm Phàm nói: "Không chỉ đẹp đâu, còn rất lợi hại đấy!"
Lyla nói: "Anh phải đi sao?"
"Đúng vậy, ở đây mấy ngày rồi, phải về rồi, nhưng không sao, có thời gian tôi sẽ tới tìm mọi người, bữa sáng của mọi người ở đây thật sự không tồi, hương vị quá tuyệt vời!" Lâm Phàm nói.
Nghe thấy Lâm Phàm nói những lời này.
Lyla cúi đầu.
Thật sự không nỡ.
Chỉ là cô biết cho dù không nỡ cũng không có cách nào cả.
"Thật sự sẽ trở lại sao?" Lyla ôm lấy hi vọng trong lòng, chính là Lâm Phàm sẽ còn quay trở lại gặp cô.
Lâm Phàm cười nói: "Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ trở lại."
Sau đó.
Lâm Phàm mang bức tượng đặt ở cửa tộc Tuyết Hồ, đặt xuống mặt đất, các tộc nhân đều tò mò nhìn, không biết đây là cái gì, thế nhưng khi biết được Lâm Phàm nói thứ này có thể bảo vệ tộc Tuyết Hồ không bị đội buôn con người bắt đi, trên gương mặt của bọn họ đều hiện ra nụ cười.
Đời đời đều sống ở nơi này.
Luôn phải lo lắng sợ hãi.
Hiện giờ rốt cục không cần phải lo lắng tới những chuyện này nữa.
Lâm Phàm nhìn Lyla, trong ánh mắt của đối phương ngập tràn tình yêu, anh vẫy tay nói: "Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!"
Lyla nhìn anh.
Đến khi bóng dáng của Lâm Phàm biến mất không còn thấy đâu nữa.
Cô mới chậm rãi nói: "Hẹn gặp lại!"
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày lại từng ngày.
Cuộc sống của Lâm Phàm vẫn thảnh thơi như cũ, còn về Khả Lam, vì cả hành trình đều bị Giáo Hoàng sắp xếp, các cô trên đường không phải trải qua nguy hiểm, hoặc là trong trận đấu nguy hiểm, thế cục càng phát triển càng lớn, đã có cảm giác được bố cục của toàn bản đồ.