Nỗi đau man mác, giống như tất cả đều chỉ là một con đường (2)
Khả Lam nghe thấy vậy cảm thấy có thể. Olga biết chuyện này là điều không thể nào, nếu như thứ Tà Thần để lại trên người cô thật sự dễ dàng xua đi như vậy, thì Tà Thần cũng không còn là Tà Thần nữa rồi.
Nhưng cô biết không đi không được, chỉ có thể đi cùng với các cô.
Các cô đi đến tộc Tinh Linh, mượn nước Sinh Mệnh, mong chờ nhìn sự thay đổi của Olga, chỉ là khiến các cô thất vọng chính là không có một chút tác dụng nào, thậm chí sau khi sử dụng nước Sinh Mệnh, Olga có vẻ có chút đau đớn, giống như hình thành lực cắn trả vậy.
Olga nhìn đồng đội của mình lo lắng cho chính mình, trên gương mặt vẫn mang nét cười, chính là hi vọng nụ cười của cô có thể khiến các cô không cần quá lo lắng. Tôi rất khỏe, không nát đến như vậy, cho dù chỉ có ba năm cũng không sao, mọi người có thể quen biết được nhau cũng đã rất tốt rồi.
...
Archimonde hiện giờ chính là Tà Thần. Gã không quay trở lại Abyss, dùng lời Giáo Hoàng mà nói chính là ngươi hiện giờ không thích hợp trở lại Abyss, cần trấn thủ ở đây.
Phải tìm địa điểm với hoàn cảnh ác liệt mà đáng sợ làm đại bản doanh.
Nói cho tất cả mọi người địa điểm của ngươi.
Đợi cho Khả Lam từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh tới mức độ nhất định, tới tìm ngươi đại chiến một trận trước.
Nếu ngươi xuất quỷ nhập thần, quỷ biết được ngươi đang ở đâu.
Archimonde rất muốn giẫm đạp đầu của Giáo Hoàng.
Mẹ nó.
Cẩu vật.
Ta thân là Lãnh Chúa Abyss, trong Abyss còn rất nhiều chuyện muốn làm, ngươi bảo ta đợi ở đây ba năm, có biết ta có ảnh hưởng lớn đến như thế nào ở trong Abyss hay không.
Dù sao ta còn muốn chiến nhiều lãnh thổ hơn nữa đấy.
Chỉ là khi gã nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì liền yên lặng gật gật đầu, tính là đã đồng ý, chỉ có thể nói... Được rồi, không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ cần Lâm Phàm ngươi mở miệng, ba mươi năm cũng không phải vấn đề, ai bảo chúng ta là bạn bè tốt nhất kia chứ.
Thôn làng.
Lâm Phàm nán lại trong thôn, trải qua cuộc sống bình thường.
Khả Lam đã trở lại.
Mặc dù Khả Lam vẫn giống như bình thường, gương mặt treo nụ cười mỉm, nhưng Lâm Phàm có thể nhìn ra được trong tâm cô không vui, xem ra là đang lo nghĩ cho chuyện của đồng đội đây.
Trên bàn cơm.
"Bố, con có thể phải ba năm không thể trở về!" Khả Lam đang ăn cơm, cúi đầu nói.
Lâm Phàm nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, chỉ là học viện bảo con đến học viện đế quốc khác trao đổi, cần đi rất lâu!" Khả Lam không nói cho cha biết chuyện bản thân gặp phải, bởi vì không muốn khiến cha phải lo lắng cho cô, chỉ có thể bịa một lời nói dối, lừa gạt cha của mình.
"Ồ, như vậy rất tốt, không có chuyện gì, con có chuyện thì đi làm đi, chỗ bố rất tốt, có thể tự chăm sóc cho mình được!" Lâm Phàm nói.
Anh có chút thương tiếc cho con gái, đáng tiếc đã hết cách, hoàn thành nhiệm vụ xong phải rời đi, không thể mãi mãi làm bạn bên cạnh con, chỉ có thể khiến con không ngừng trưởng thành, bố mới có thể an tâm rời đi được.
"Bố, con rất xin lỗi, con không thể ở bên cạnh bố được!" Hốc mắt của Khả Lam đỏ bừng, nghĩ tới khi còn nhỏ cha bảo vệ mình, sau khi lớn lên trong đầu đều chỉ nghĩ học thành tài, sau đó đón cha tới cùng sống cuộc sống tốt hơn, ở bên cạnh cha. Thế nhưng hiện tại... cô không làm được, ngược lại phải luôn rời xa quê hương.
Thậm chí đã nhiều năm không thể gặp cha rồi.
Cô cảm thấy bản thân làm không tốt.
Bỗng nhiên.
Bàn tay ấm áp đặt lên đầu của cô.
"Khả Lam, hãy cứ đi làm chuyện của mình đi, bên cạnh con có bạn bè, có người tin tưởng con, không cần phải phụ lòng bất cứ ai!" Lâm Phàm an ủi Khả Lam, rất muốn nói với Khả Lam rằng: con à, hay con đừng tu luyện nữa, bố dõi theo con đến suốt đời, con tu luyện như vậy thời gian sống sẽ rất dài, bố thật sự không có nhiều thời gian ở bên cạnh con như vậy.
Những mộng cảnh này đã từng khiến thần trí của bố có chút mơ hồ, quên đi rất nhiều người.
Loại tình huống này không thể xảy ra.
Cho nên...
Phải trở nên mạnh mẽ.
Khả Lam nói: "Vâng, con biết rồi, con sẽ cố gắng, con sẽ không để cho bất cứ ai tin tưởng con phải thất vọng, nhưng cần ra ngoài thời gian rất dài, con sợ bố sẽ không có ai bên cạnh."
Lâm Phàm cười nói: "Không sao, người trong thôn đều ở cùng bố, con bận rộn chuyện của con xong sẽ trở lại, bố chuẩn bị món ăn mà con thích ăn nhất!"
"Vâng!"
Khả Lam rất kiên cường, bất kể phải đối mặt với khốn cảnh gì cũng chưa từng khóc, chỉ là lúc này... Cô thật sự muốn khóc. Theo ý cô, cô không có lỗi với bất kỳ ai, duy chỉ thấy có lỗi với người cha đã nuôi dưỡng cô thành người này.
Lâm Phàm không biết diễn xuất, nhưng anh có thể duy trì sự bình tĩnh, trong dáng vẻ bình tĩnh khiến cho người khác cảm thấy tất cả đều rất chân thật.
Đạo diễn: Giáo Hoàng
Kẻ có tiền: Lâm Phàm
Con à! !!
Kẻ sau màn chân chính là cha của con, con đến bây giờ vẫn còn bị lừa chẳng hay biết gì, thật sự khiến người khác cảm thấy nỗi buồn man mác.