Lãnh Chúa Abyss hơi có vẻ đắc ý, đây là sự tin tưởng
Khả Lam đi rồi.
Xách theo cự kiếm của cô, cưỡi Cự Long biến mất giữa trời đất phương xa, cho dù Khả Lam rất không nỡ, nhưng cô muốn đánh bại Tà Thần, giải cứu cho Olga, chỉ có thể nhẫn nhịn suy nghĩ ở trong lòng.
Dũng cảm phi tới đằng xa.
Sau khi Khả Lam rời đi không bao lâu.
Olga, Sylph và Tia đều đi tới làng Pao.
Các cô đến hỏi thăm tung tích của Khả Lam, Khả Lam chỉ để lại một bức thư cho các cô, sau đó biến mất không thấy đâu, ai cũng không tìm được cô, cuối cùng, các cô chỉ có thể nghĩ tới làng Pao, quê hương của Khả Lam.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng đều sẽ tới nơi này.
"Ừ, Khả Lam lúc trước đã trở lại, nói là học viện phái con bé tới học viện đế quốc khác trao đổi, cần ba năm mới có thể trở về, các con là bạn tốt nhất của con bé, chắc chắn biết nhỉ?" Lâm Phàm lãnh đạm hỏi.
Anh biết là chuyện gì.
Nhưng không biểu hiện ra ngoài, nội dung vở kịch cần phát triển, anh thân là người nông dân bình thường sao có thể biểu hiện giống như cái gì cũng biết được.
Các cô nghe thấy lời này của Lâm Phàm liền liếc nhìn nhau, cưỡng chế đè ép xuống sự khó chịu trong lòng, cười nói: "Đúng vậy ạ, chúng con cũng biết, chỉ là không ngờ cô ấy rời đi sớm, không nói với tụi con, tụi con bây giờ phải đi tìm cô ấy ạ!"
"Hẹn gặp lại chú!"
Sau đó rời khỏi thôn làng rời khỏi khu rừng rậm.
Vẻ mặt của các cô chút tủi thân.
"Khả Lam muốn tự gánh lấy tất cả mọi chuyện, chúng ta chẳng giúp được chuyện gì cả!"
Tia cúi đầu, vô cùng đau lòng. Các cô là những người bạn tốt nhất, bất kể gặp phải chuyện gì cũng sẽ cùng gánh vác, thế nhưng lúc này... các cô chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Cái gì cũng không giúp được.
Sylph nói: "Chúng ta hẳn nên tự cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn!"
Olga nói: "Không sai, Khả Lam vì cứu tôi mới đi tu hành một mình, mà tôi cũng không thể bị bỏ lại được, trong ba năm sắp tới, tôi cũng phải nỗ lực huấn luyện chính mình mới được!"
Ngày hôm nay, hành động của Khả Lam đã ảnh hưởng đến các cô, từ khi gia nhập học viện Hoàng Gia, các cô vẫn còn là thiếu nữ, dến bay đã dần dần trưởng thành, có thể độc bá một phương, đến hiện tại càng có thể dũng cảm khiêu chiến với Tà Thần rồi.
Sylph nói: "Tôi trở lại tộc Tinh Linh, nơi đó có lão tiền bối dạy được tôi!"
Olga nói: "Tôi trở lại gia tộc Norla!"
Tia nói: "Tôi chuẩn bị tới học viện Hoàng Gia, tiếp tục bồi dưỡng."
Đều tự chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó ba người vươn tay, bàn tay chồng lên bàn tay, đối mặt với nhau, đồng thanh: "Cố gắng lên!"
...
Ma tộc.
Đây là địa điểm cấm kỵ, các tộc khác không dám xâm nhập, bùn đất đen chồng chất bao phủ lấy núi xương khô giống như bảo tháp kia.
Khắp nơi ngập tràn khí tức tàn bạo.
Ma tộc hung ác, khát máu, cuồng bạo, cho dù là đồng tộc cũng sẽ xảy ra trận chiến sống chết kịch liệt. Nơi đây không có tình thân, chỉ có người thắng kẻ thua, thực lực cường đại thì có địa vị, nhỏ yếu chỉ có thể thành cá trên thớt gỗ của kẻ khác mà thôi.
"Đức vua, bên ngoài xảy ra một số chuyện lớn, có người cho gọi Tà Thần thần bí giáng lâm, các cường giả quốc gia cùng thảo phạt, cuối cùng bị Tà Thần diệt hoàn toàn!" Một chiến tướng Ma tộc báo cáo tình hình.
Từ khi tiêu diệt tộc Tinh Linh, cướp đoạt nước Sinh Mệnh, liền chuẩn bị một số chuyện lớn cần làm, ai có thể nghĩ tới tộc Tinh Linh đã bị tiêu diệt lại có thể sống lại.
Vua Ma tộc biết sự việc không đơn giản.
Có cường giả đáng sợ đã chú ý tới chuyện này.
Vì không để gây ra rắc rối vẫn luôn ngủ đông, ở ẩn, hiện giờ lại có Tà Thần giáng lâm, Vua Ma tộc cảm thấy sự việc có chút thay đổi, quyết định tiếp tục quan sát.
Đương nhiên.
Chuyện lớn của bọn họ chắc chắn không thể vì đó mà chấm dứt.
"Tà thần thần bí là ai?"
"Không biết, nhưng hình như là Lãnh Chúa Abyss, rất có thể là các Lãnh Chúa đã bất mãn với địa bàn Abyss, muốn chiếm lĩnh không gian sinh tồn của loài người."
"Hừ! Rất tốt, để cho Lãnh Chúa Abyss chơi một chút với đám loài người đáng giận này đi, chờ thời cơ đến, ánh sáng Ma tộc sẽ một lần nữa giáng lâm tói thế giới này!"
Vua Ma tộc quay lưng lại, nhìn cửa truyền tống cổ xa tỏa ra ánh sáng kia.
Giống như đang gọi về sự tồn tại đáng sợ nào đó.
Chỉ là thứ cần hơi nhiều, đối với Vua Ma tộc mà nói còn cần thêm thời gian.
...
Archimonde xây dựng lãnh địa của gã, triệu hồi nô bộc từ bên trong Abyss ra.
Hiện giờ vở kịch này đã không phải điều gã muốn ngừng là ngừng được rồi.
Cần phải tiếp tục giả vờ diễn thôi.
Gã có chút khó chịu với Giáo Hoàng, ông ta cũng không có đủ tôn trọng với gã, nếu như thứ ký kết chính là khế ước kính dâng linh hồn, có cho mười lá gan Giáo Hoàng cũng không dám vượt quá giới hạn này nọ với gã.
Đáng tiếc.
Đành chịu thôi
Cũng đã ký kết khế ước bình đẳng rồi, thật sự quá sơ suất.
Khu rừng rậm.
Bên cạnh thác nước.
Khả Lam ngồi trên một tảng đá lớn đã được mấy ngày, chẳng hề di chuyển, giống như cô đã bước vào sự giác ngộ nào đó. âm thanh thác nước chảy ầm ầm bên tai, phát huy to lớn, nhưng lại không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào cho Khả Lam.
Lâm Phàm cuối cùng không nỡ buông bỏ Khả Lam, núp trong bóng tối quan sát.