Cách mà Giáo Hoàng tôi nói chắc chắn rất tuyệt (3)
Năm vị cường giả nhìn Lãnh Chúa Abyss, đây là sự tồn tại đáng sợ, cho dù mấy người họ có liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương, mà đến giờ vị Lãnh Chúa này và Giáo Hoàng đều ngoan ngoãn ở chỗ này.
Bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Trong lòng cũng phải sợ hãi than, không ngờ cường giả giải quyết nhiều chuyện lớn như vậy thật không ngờ trẻ tuổi như vậy, xem ra giống như lời Giáo Hoàng nói, vị này chính là Thần, một vị Thần mà đám người họ khó có thể tưởng tượng được.
"Tôi có một chuyện muốn nhờ các vị, không biết các vị có đồng ý giúp đỡ hay không?" Thái độ của Lâm Phàm rất thành khẩn.
"Xin hãy nói!"
"Tôi làm những điều này đều vì hi vọng con gái của tôi có thể trưởng thành, tôi để Archi làm Tà Thần, tạo áp lực cho con bé, thấy con bé như vậy, tôi cũng rất khó chịu, đơn độc tu luyện quả thực rất tốt, nhưng nếu có năm cường giả tới dạy dỗ, có thể tốt hơn rất nhiều so với một mình con bé tu luyện, cho nên tôi hi vọng các vị có thể giúp tôi dạy dỗ con bé!" Lâm Phàm nói.
Năm cường giả nhìn nhau, sau đó dường như đã nghĩ thông được chuyện gì đó, "Được, không thành vấn đề."
Lúc này.
Giáo Hoàng nói: "Tôi cho rằng cần dùng một sự kiện để kích phát loại tình huống này, các người đột ngột xuất hiện ở trước mặt cô ấy, khẳng định có chút vấn đề, cho nên tôi muốn sắp xếp một vở kịch."
"Rất đơn giản!"
"Năm người các vị đến chém giết Tà Thần, lại bị hung hăng đánh một trận tơi bời, sau đó tới đó giả vờ ngẫu nhiên gặp được, đồng thời các người phải biểu hiện dáng vẻ sắp không xong, ví dụ như nhiều nhất ba bốn năm sẽ chết, hi vọng trước khi chết truyền tuyệt học suốt đời cho cô ấy, bảo cô ấy đi chém giết Tà Thần!"
"Chủ ý này thế nào?"
"Rất tuyệt chứ nhỉ!"
Năm vị cường giả nhìn Giáo Hoàng.
Vị Giáo Hoàng trước mắt này hai vẫn còn là Giáo Hoàng mà đám người họ quen thuộc đó chứ.
Trong nhận thức của bọn họ là Giáo Hoàng thần thánh uy nghiêm, vậy mà lúc này Giáo Hoàng lại cho bọn họ cảm giác là một ông cụ nói nhiều.
Lâm Phàm nói: "Cách ông nói rất tốt, tôi cảm thấy có thể."
Archimonde không nói một lời nào.
Gã tương tự như diễn viên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể coi như tượng gỗ bên cạnh được Giáo Hoàng làm chơi mà thôi.
Giáo Hoàng đi đến trước mặt năm vị cường giả, "Lát nữa vất vả cho các vị rồi!"
Chuyện kế tiếp.
Khá là bá đạo.
Ông ta phải khiến năm cường giả này bị thương, nếu đã diễn thì nhất định phải diễn cho thật.
Một lúc sau...
Trong khu rừng rậm.
Lâm Phàm đưa năm cường giả đến nơi đây, nói cho bọn họ biết vị trí của Khả Lam.
"Chuyện tiếp theo đây phải làm phiền các vị rồi!"
Năm vị cường giả đã bị nhân cách hấp dẫn của Lâm Phàm thuyết phục, nói là nhân cách hấp dẫn, thật ra vẫn là thực lực của bản thân anh đáng sợ hơn, có ai không phục đây.
"Chuyện nhỏ thôi, đều là chuyện nhỏ thôi!"
Lâm Phàm không ở lại lâu, để phòng ngừa bị Khả Lam phát hiện mà trực tiếp rời đi.
Chờ sau khi Lâm Phàm rời đi rồi.
Năm vị cường giả cảm thán.
"Không ngờ trên thế gian này vậy mà có người mạnh như vậy, chúng ta quả vẫn còn là ếch ngồi đáy giếng mà!"
"Đúng vậy!"
"Giáo Hoàng ra tay ác độc thật, có biết nặng nhẹ không vậy?"
"Ai có thể nghĩ đến Giáo Hoàng vậy mà có một mặt như vậy!"
"Haiz, không ngờ Tà Thần giống như mây đen bao phủ đỉnh đầu cũng chỉ là một vở kịch, một tiết mục làm ra vì để con gái trưởng thành, nếu bên ngoài biết được sợ là sẽ phải kinh hãi đến mức á khẩu không trả lời được đi!"
Thật sự như vậy!
Có ai dám tin tưởng.
Làm đến lúc này đều khiến người ta phát mộng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thực có sơ hở. Tà Thần tàn bạo, nhưng sau khi Tà Thần xuất hiện hình như không có ai chết, hình như chiến đấu rất kịch liệt, nhưng lại giống như chơi đùa vậy.
"Được rồi, bắt đầu hành động đi, đừng để lộ ra sơ hở!"
"Ừ!"
Lúc này.
Khả Lam kết thúc tu luyện, đi tới một bên.
Ngay lúc này.
Cô nhìn thấy năm người xa lạ bị thương nặng, lúc này đang ở vùng dã ngoại, tất cả đều phải cẩn thận, nhưng khi cô nhìn thấy tình huống này vẫn chạy tới hướng đó.
Sau đó.
Cô phát hiện năm người này trông hơi quen mắt, trong nháy mắt liền nhớ ra đây không phải cường giả nổi danh thế gian sao?
Nhưng khi nhìn thấy tình huống hiện tại của bọn họ hình như có vẻ không ổn.
Rốt cuộc là ai lợi hại như vậy.
Lại có thể đánh cho năm vị cường giả cấp Thánh bị thương thành như vậy.
"Tiền bối, các vị không sao chứ?" Khả Lam hỏi.
Bọn họ biết người trước mặt này chính là Khả Lam mà bọn họ muốn tìm, chính là con gái của Lâm Phàm, mặc dù rất cấp bách muốn nói cho cô biết, con à, theo bọn ta học tập đi, chúng ta đều là người cha con gọi tới đấy.
Nhưng bọn họ vẫn kiềm chế.
"Cô là cô gái tên Lâm Khả Lam có Cự Long, dám chống lại Tà Thần kia?"
Một vị cường giả giả vờ rất bàng hoàng.
"Tiền bối biết tôi?" Khả Lam hỏi.
"Khụ khụ! Biết chứ, không chỉ biết mà còn rất bội phục, tuổi còn trẻ đã dũng cảm như thế này, mấy lão già chúng tôi đều vô cùng bội phục đấy!" Vị cường giả kia giả vờ ho khan, biểu hiện coi như rất thật, trông có vẻ giống như thật vậy.