Nếu như không nói, tất cả đều sẽ kết thúc (2)
Chi bằng chủ động tự đi ra.
Tiếng ho khan truyền đến.
Giáo Hoàng bình tĩnh nhàn nhã đi từ trong góc tối ra, nhìn ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, ông ta liền mỉm cười gật đầu.
"Giáo Hoàng! !"
"Đó là Giáo Hoàng của giáo hội Quang Minh đấy!"
"Trời ạ, không ngờ Giáo Hoàng lại xuất hiện, hơn nữa còn là chú của cô ấy, cô ấy rốt cuộc có bối cảnh gì, không phải nói cha của cô ấy chỉ là một nông dân thôi sao!"
Mọi người nghẹn lời.
Thật sự quá kích thích.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Giáo Hoàng nói: "Nguyện Thánh Quanh tồn tại cùng các bạn!"
Lâm Phàm nói: "Vị này chính là chú Polk của con, ông ấy và chú Archi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều!"
Khả Lam nhìn tình huống trước mắt, đã không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy tất cả đều rất hư ảo, giả tạo, thậm chí muốn véo bản thân một cái, xem xem có phải đang mơ hay không. Thế nhưng đau đớn đã nói rõ đây không phải giấc mơ.
Đám Olga liếc nhìn nhau.
Đều bị cha của Khả Lam dọa đến ngây người.
Các cô đều cho rằng Khả Lam do người thường sinh ra, không ngờ đến cuối cùng, người có thân phận nhất, có bối cảnh nhất lại chính là Khả Lam.
Có lẽ thế gian này không ai có thể có được thân phận như Khả Lam đi.
"Vậy gia đình của chúng ta thật sự rất nghèo sao?" Đầu óc của Khả Lam rất loạn, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói một số vấn đề không liên quan gì đến tình thế hiện tại.
Lâm Phàm nói: "Ừ, đây là thật, gia đình của chúng ta quả thật rất nghèo, học phí của con là tiền bố rèn sắt, bán một thanh kiếm cho người khác, còn sau đó đều là mượn từ chú Polk, đến bây giờ còn chưa trả, con giờ đã lớn, cũng đã có năng lực, sau này kiếm được tiền rồi nhớ rõ trả lại cho chú Polk đấy!"
Giáo Hoàng phất phất tay nói: "Tiền lẻ, tiền lẻ thôi, không cần quá để ý!"
Khả Lam bổ nhào vào trong lòng Lâm Phàm, "Bố, sao bố không nói sớm cho con biết?"
Lâm Phàm nói: "Bố hi vọng con có thể cố gắng thật tốt!"
"Không, thật ra sớm nói với con, con cũng vẫn sẽ cố gắng như vậy, cho dù nhà chúng ta rất lợi hại, con cũng sẽ không trở thành loại phế vật cái gì cũng không biết, với con mà nói, có bố ở bên cạnh con mới là quan trọng nhất, bất kể bố sắp xếp cho con như thế nào, con cũng không thấy sao cả, bởi vì con biết bố vì tốt cho con." Khả Lam nói ra những lời trong lòng.
Lâm Phàm nói: "Ồ, như vậy à, ngược lại không nghĩ được nhiều như thế."
Sylph đứng nơi đó nhìn Lâm Phàm, trong đầu xuất hiện lời mẹ đã nói với cô sau khi tộc Tinh Linh bị diệt, tộc nhân sống lại trở về.
Không muốn nhìn thấy con bé đau lòng khổ sở...
Lẽ nào là nói Khả Lam.
"Chú à, tộc nhân của con là chú cứu sống sao?" Sylph hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười nhìn Sylph, không nói thêm gì, nhưng nụ cười kia đã nói rõ tất cả.
Sylph cúi đầu cảm ơn Lâm Phàm.
Lúc này.
Thần Hắc Ám phát hiện nhân loại bỉ ổi trước mắt này không để ý tới gã, lập tức nổi giận, thần uy bao phủ, ánh mắt nhìn chăm chú từng người.
Lâm Phàm cảm nhận khí tức kia, ngẩng đầu nhìn đối phương, "Ngươi chính là Thần Hắc Ám nhỉ?"
"Ngươi là ai?" Thần Hắc Ám nói.
Lâm Phàm chậm rãi nói: "Ta đã từng hi vọng ngươi có thể xuất hiện sớm một chút, sau đó ta hi vọng ngươi có thể xuất hiện muộn một chút, bởi vì ta có rất nhiều chuyện muốn làm, chỉ là không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây, điều này khiến ta có chút đau đầu."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thần Hắc Ám biết đối phương có thể dễ dàng đánh tan thương trừng phạt của gã, thì chắc chắn không phải người thường.
Nhưng những điều này không quan trọng.
Lâm Phàm nói: "Tự giới thiệu, ta tên Lâm Phàm, chờ ngươi đã lâu, việc cần phải làm chính là tiêu diệt ngươi!"
"Tiêu diệt?" Thần Hắc Ám giống như đã nghe thấy trò cười vô cùng lớn, cười lớn tiếng, có lẽ cho tới nay cũng chưa từng nghĩ tới có kẻ dám can đảm nói với gã lời như vậy.
Không biết trời cao đất rộng.
"Đúng vậy!" Lâm Phàm nói.
Vua Ma tộc nghe thấy như vậy cũng cười, con người bây giờ thật tự đại, thật ngu xuẩn.
"Dám can đảm giết thần, chắc chắn phải rơi vào Địa Ngục Thâm Uyên, chịu tra tấn!" Giọng nói của Thần Hắc Ám dần dần lạnh đi, giống như một sinh linh không có tình cảm vậy.
"Đợi chút!" Lâm Phàm nói với Thần Hắc Ám, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Khả Lam, "Con gái, sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, quý trọng bạn bè bên cạnh con, nếu như gặp phải chuyện không giải quyết được, tìm chú Polk hoặc chú Archi của con, bọn họ sẽ giúp đỡ con."
"À, đúng rồi, con rồng này là con gái của Long Hoàng Long tộc, con ký khế ước chủ tớ với nó rồi, sau này có việc cũng có thể tìm Long Hoàng giúp đỡ."
Lâm Phàm biết bản thân sắp phải rời đi.
Thầm nghĩ thời khắc cuối cùng có thể trò chuyện với Khả Lam, dặn dò cuộc sống của cô sau này, chỉ hi vọng Khả Lam có thể sống cuộc sống vui vẻ.
Nghe thấy cha mình nói những lời này, Khả Lam cảm thấy tình huống có vẻ không đúng.
"Bố, bố đây là muốn..."
Cô không dám nói ra.
Sợ hãi lời bản thân nói ra là sự thật.
"Khả Lam, chăm sóc bản thân cho thật tốt!" Lâm Phàm xoay người, đi đến hướng Thần Hắc Ám, còn nói với Thần Hắc Ám, đối phương trắng trợn tới hướng của Thần Hắc Ám như vậy rõ ràng chính là không coi gã ra gì.