Nếu như không nói, tất cả đều sẽ kết thúc (3)
Trong khoảng thời gian ngắn.
Một chiêu hiểm độc giáng tới.
Chỉ là ở trước mặt Lâm Phàm, công kích của Thần Hắc Ám hoàn toàn không có tác dụng, đến thân thể cũng không thể tới gần, điều này khiến Thần Hắc Ám phải nhíu mày, cảm thấy tình huống có chút bất thường.
Chỉ chớp mắt.
Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt Thần Hắc Ám, chậm rãi vươn tay ra, Thần Hắc Ám phát hiện động tác của đối phương thong thả như vậy, nhưng gã lại không thể né tránh, một âm thanh crắc vang lên.
Anh nắm lấy đầu của Thần Hắc Ám.
Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, Thần Hắc Ám sẽ bị anh bóp nát, đến lúc đó, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Thế nhưng....
Anh quay đầu lại nhìn Khả Lam, bóng dáng kia đứng ở nơi đó, có vẻ rất cô độc, ánh mắt khát vọng nhìn anh, hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Khả Lam nhìn bóng dáng của cha mình, có rất nhiều lời muốn nói.
Cô có dự cảm, nếu như không nói, vậy thì tất cả sẽ kết thúc, cha cũng sẽ hoàn toàn rời khỏi cô.
Lãnh Chúa Abyss và Giáo Hoàng nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Ta có dự cảm, sau khi cậu ấy tiêu diệt Thần Hắc Ám rồi thì sẽ rời đi, hơn nữa không chỉ đơn giản là rời đi, là tới nơi mà chúng ta cũng không thể đi, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp lại được."
"Ừ, chỉ là đáng thương cho đứa bé này."
Trong khoảng thời gian hợp tác này.
Tình cảm giữa Giáo Hoàng và Archimonde xem như rất tốt, tạo dựng rất tốt, nếu là trước kia là chuyện không thể nào, Lâm Phàm chính là sự ràng buộc giữa hai người họ, sự kết nối của bọn họ.
"Bố..." Khả Lam kêu lên.
Một tiếng 'bố' này kêu lên khiến trong tim Lâm Phàm có chút tiếc nuối, chấn động, mặc dù khoảng thời gian tiếp xúc không có dài như những người trong mộng cảnh, nhưng tình cảm giữa hai phía không kém so với những mộng cảnh.
Thậm chí còn sâu hơn.
Mặc dù Khả Lam không phải con gái ruột của anh, nhưng cũng là đứa con anh nuôi từ khi còn nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm.
"A! !!" Lâm Phàm quay đầu lại nhìn Khả Lam, ngữ điệu một tiếng 'A' này cũng đã phá nát, có vẻ anh có chút không biết phải làm sao, không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục.
Anh thật sự rất hối tiếc.
Trước kia khi biết có tình cảm sâu sắc với người bên trong mộng cảnh, thiếu chút nữa đã có ràng buộc không nỡ bỏ, rõ ràng nghĩ sẽ không như vậy, sẽ không có tình cảm với người trong mộng cảnh.
Nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi.
Đâu thể làm được.
"Tối nay con muốn ăn cơm bố làm, không có thịt cũng được, chỉ cần là cơm bố làm, có thể chứ?" Khả Lam nặn ra nụ cười, chỉ là không biết vì sao nụ cười này có ý nghĩa khác, không giống với trước kia.
"Khả Lam..."
"A..."
Nhìn ánh mắt mong đợi kia của Khả Lam, Lâm Phàm muốn nói lại thôi, sau cùng tàn nhẫn lắc đầu, quả thật vẫn không nói ra thành lời câu kia.
"Bố, bố đáp ứng với con, việc học của con thành rồi, học được bản lĩnh rồi, thì sẽ ở bên cạnh bố, bố cũng đã nói rồi, bố là lừa gạt con sao?"
Lâm Phàm biết Khả Lam không muốn anh rời đi, thậm chí anh có thể trấn áp Thần Hắc Ám, tạm thời không giết gã, nhưng kết quả như vậy rồi sẽ thế nào?
Kết quả sau cùng chính là càng khiến Khả Lam không nỡ nhiều hơn.
Bất kể đối với cô hay đối với chính anh mà nói, kết quả chính là càng đau đớn hơn.
Khả Lam tự nói với chính mình: "Con không thích cô đơn, con không thích một mình, trong mắt con, khi cảnh tượng tuyệt vọng nhất xuất hiện trước mắt con, bố đã thu dưỡng con, ở bên cạnh con, nói chuyện với con, làm cho con món ăn ngon nhất... con mở rộng nội tâm với bố, xem bố như người thân duy nhất của mình!"
"Con đều ghi tạc trong lòng lời của bố, bố bảo con phải đối xử hữu nghị với người khác, phải thiện chí, không được làm chuyện xấu, tất cả con đều nghe theo bố, con trước kia cũng có cha mẹ, nhưng bọn họ đều chết trước mắt con, sau đó con có điều tra được bọn họ đã làm rất nhiều chuyện xấu, hại rất nhiều người, cho nên mới bị người khác giết chết!"
"Con từng nghĩ tới việc báo thù, nhưng vì những lời bố nói với con kia, khiến con từ bỏ suy nghĩ báo thù, vì bố ở bên cạnh con, khiến con cảm nhận được bất kể con ở đâu trên thế gian này cũng đều sẽ có người đang đợi con trở về nhà."
"Nhưng hiện tại, bố lại muốn ruồng bỏ con sao?"
Khi nói đến đây, trên gương mặt của Khả Lam đã sớm ngập tràn nước mắt, thậm chí cõi lòng đau xé đến mức hét lên.
Lâm Phàm nhìn Khả Lam, Thần Hắc Ám bị anh tóm chặt đầu giãy dụa, nói ra đủ loại lời điên cuồng, chỉ là những lời gã nói ra lại hoàn toàn không bị Lâm Phàm nghe lọt.
Lâm Phàm chỉ không để ý tới.
"Khả Lam, bố không phải muốn ruồng bỏ con..." Lâm Phàm nói.
Chỉ là khi nói những lời này đều là yếu ớt vô lực.
Khả Lam nói: "Không phải bố ruồng bỏ con, vậy tại sao bố sắp đi, con không muốn bố rời con đi!"
Lâm Phàm á khẩu không trả lời được. Anh không giỏi nói chuyện, không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi của Khả Lam.
Nếu Tiểu Hoàng biết tình huống lúc này, chắc chắn sẽ dựng thẳng móng chó với Khả Lam. Nói rất hay, anh chỉ ức hiếp nó chỉ biết gâu gâu, không có cách nào nói chuyện, trực tiếp nhẫn tâm ném bỏ nó đi.
Vào giờ phút này.