Trở về!
Lâm Phàm chưa từng khó chịu như vậy, nhớ tới ông Trương, vợ ở thành phố Duyên Hải, lại nhìn Khả Lam, con gái thân yêu, sự lựa chọn này thật sự khiến anh không biết phải làm sao.
"Khả Lam, nơi đó có người bố phải đi tìm!" Lâm Phàm nói.
"Ai?" Trên gương mặt của Khả Lam lộ ra vẻ mặt tự giễu, cô nghe thấy như vậy, trong lòng rất khó chịu, có lẽ trong lòng bố của cô, cô vốn không quan trọng, đều do cô suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Lâm Phàm nói: "Mẹ của con!"
"Mẹ?" Khả Lam nghe thấy cha mình nói những lời này, trái tim run rẩy, sau đó nói: "Con thật sự có mẹ sao?"
Có chút biến hóa.
Ban đầu Khả Lam không nỡ, nhưng khi nghe thấy mẹ lại biểu hiện thấp thỏm chờ mong.
"Có!"
"Bố, có thể nói cho con một chút không?"
"Được, mẹ của con tên Mộ Thanh, rất đẹp, rất dịu dàng, rất hữu ái, nếu như cô ấy nhìn thấy con, nhất định sẽ rất thích con!"
"Bố, có chân dung không?"
"Có!" Lâm Phàm trực tiếp vẽ dáng vẻ của Mộ Thanh lên không trung.
Khả Lam ngẩng đầu nhìn vô cùng cẩn thận, giống như muốn ghi tạc dáng vẻ đó ở trong lòng.
"Có cảm thấy con và mẹ rất giống nhau không?"
Lâm Phàm nói: "Ừ, quả thật rất giống, đều rất dũng cảm!"
Khả Lam cười rất vui vẻ, "Bố, bố đi đi, tìm được mẹ rồi, con không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định ngày ngày đều sẽ vui vẻ, nhưng bố à, bố nhất định phải đáp ứng với con, bố phải trở lại tìm con, dẫn theo mẹ tới tìm con, con muốn mãi mãi cùng chung sống với hai người."
"Có được không?"
Lâm Phàm nói: "Được, bố nhất định sẽ dẫn theo mẹ của con trở lại tìm con, sau này cùng sống với nhau!"
"Ừm, con lúc này không hề không vui chút nào, con không chỉ có bố, còn có mẹ, con cảm thấy con rất vui!" Khả Lam cười, nụ cười vô cùng sáng lạn, rất vui vẻ, chỉ là sau lưng nụ cười đó vẫn có đau thương.
Lâm Phàm xoa đầu Khả Lam, hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng dùng sức, bóp nát đầu của Thần Hắc Ám, một khoảng ánh sáng đen bị anh chộp lấy vào trong tay.
"Khả Lam, đây là món quà cuối cùng bố tặng cho con, hãy sống cho thật tốt!"
Ánh sáng đen bị chuyển hóa, tràn ngập tia sáng ấm áp, sau đó được Lâm Phàm dung nhập vào trong cơ thể của Khả Lam.
Có lẽ...
Khả Lam sau này chính là Thần Quang Minh.
Mà thế gian sẽ không có Thần Hắc Ám nữa.
"Archi, Polk, nhớ kỹ, cả hai là bạn của tôi, tôi cũng là bạn của hai người, sau này hai người hãy chung sống thật tốt, tạm biệt... quen biết cả hai rất vui vẻ!"
- Nhiệm vụ: Hoàn thành!
- Phần thường: Nguyên tố Áo Nghĩa!
- Lần tiếp theo: Ngày một tháng một!
- Quay về!
...
"Bố..."
Khả Lam nhìn người cha biến mất, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, ôm vai khóc thút thít.
Vua Ma tộc đã sớm bị tình huống trước mắt làm ngây ngốc đến mức há hốc mồm.
Gặp quỷ rồi.
Thế này không giống những gì gã đã nghĩ.
Đã nói là dưới sự dẫn dắt của Thần Hắc Ám, công chiếm cả thế giới loài người, tái hiện vinh quang của Ma tộc, thế nhưng bây giờ là cái quỷ gì đây.
Chuồn thôi! Chuồn thôi!
Ngay khi gã chuẩn bị chạy trốn, một bóng người xuất hiện trước mặt gã, Archimonde mỉm cười, nụ cười vô cùng quỷ dị, trước ánh mắt như ngu dại của Vua Ma tộc, nuốt mất gã.
"Giáo Hoàng, đi đây!" Archimonde phất tay, trở lại Abyss.
Giáo Hoàng ngước mắt nhìn Archimonde rời đi, cuối cùng nhìn về phía Khả Lam, ánh sáng cuối cùng là thần thánh, là thánh khiết.
Thần Quang Minh thật sự ra đời.
Từ nay về sau, Khả Lam chính là Thần Quang Minh của giáo hội Quang Minh, thần của tín ngưỡng.
Giáo Hoàng ngẩng đầu nhìn không trung.
Lâm Phàm, Polk tôi mới là người bạn tốt nhất của cậu, yên tâm đi, Polk tôi thân là chú, chắc chắn phải đẩy con gái của cậu lên thần đàn của thế gian này, trở thành vị thần duy nhất.
Đám người Olga vây xung quanh Khả Lam, vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Khả Lam, chúng tôi biết cậu rất khổ sở, nhưng chú từng nói sẽ về tìm cậu!"
Khả Lam lau đi nước mắt, "Không sao, tôi sẽ chờ, ông ấy nuôi tôi trưởng thành, cẩn thận đối với tôi, tôi không nỡ, nhưng tôi biết, tôi không thể ích kỷ, ông ấy có có việc, có người cần phải tìm, nếu như tôi tiếp tục khóc náo chính là tôi không hiểu chuyện, không thể để bố khó xử, chỉ cần tôi vui vẻ, bố tôi sẽ vui vẻ, tôi hi vọng ông ấy có thể mãi mãi vui vẻ, giống như ông ấy hi vọng tôi vui vẻ vậy!"
"Khà khà, các chị em à, tôi có phải rất hiểu chuyện không?"
Khả Lam đắc ý nhìn các cô, giống như đang nói, còn không tự hào khen tôi đi.
Đám Olga ôm lấy Khả Lam.
Các cô biết, Khả Lam nhìn như đang cười, thật ra đang trải qua thời khắc khó khăn nhất.
"Ừ, Khả Lam của chúng ta hiểu chuyện nhất!"
Thôn làng!
Khi Khả Lam trở lại thôn làng, cuộc sống của mọi người vẫn như thường ngày, đều hoàn toàn không biết Lâm Phàm đã rời đi, vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.
Các thôn dân nhìn thấy Khả Lam trở về đều có vẻ rất kích động.
Chỉ là tìm tới tìm lui đều không tìm thấy được Lâm Phàm.
Thật là...
Con gái của anh trở về, vậy mà cũng không biết người đi đâu rồi.
Trong căn phòng.
Khả Lam nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, từ nay về sau chỉ còn một mình cô thôi. Bố đã rời đi, khiến cô cảm thấy căn phòng thật trơ trọi.
Giống như xuất hiện ảo giác.