Trở về! (2)
Cha đi đi lại lại trong phòng, mỗi khi cô trở lại, cha đều sẽ bận trước bận sau, chuẩn bị đồ ăn ngon phong phú cho cô.
Dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Tình cờ lật mấy quyển sách nhỏ.
Khả Lam ngồi trước bàn, liếc nhìn, phát hiện bên trong ghi lại rất nhiều cái tên, lẩm bẩm đọc thành tiếng...
"Vợ Mộ Thanh, ông Trương, Tiểu Bảo..."
Lật đến trang cuối cùng.
Trên gương mặt của Khả Lam xuất hiện nụ cười.
Thì ra nơi bố muốn tới còn có nhiều người đợi ông ấy như vậy, như vậy đã nói rõ ông ấy sẽ không cô đơn, có người ở bên cạnh ông ấy rồi. Nghĩ tới đây, Khả Lam thấy an tâm, khẽ thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Dần dần.
Nhìn vô cùng nhập thần.
Nằm trên giường của cha mình, ôm lấy chăn của Lâm Phàm, từ từ tiến vào trong mộng đẹp.
Đối với cô mà nói.
Chỉ có như vậy... mới có thể cảm giác như cha vẫn còn ở bên cạnh.
Thành phố Duyên Hải.
Trong ký túc xá.
Lâm Phàm mở to mắt.
"Khả Lam..."
Anh nhìn hoàn cảnh quen thuộc, nhưng không có giọng nói của Khả Lam, xuống giường, đi đến bên cạnh ông Trương, thấy dáng vẻ ngủ say quen thuộc của ông Trương, rời khỏi ký túc xá, sau đó đi tới cửa hàng nhỏ mua bao thuốc.
Sân thượng.
Lâm Phàm dựa trên lan can, đốt một điếu thuốc, nhìn vầng trăng sáng trong bóng đêm.
Khụ khụ...
Lần đầu tiên anh hút thuốc đã bị sặc, rất khó chịu.
Dập tắt điếu thuốc.
"Thật khó hút, ai nói hút thuốc giải ưu sầu, càng hút càng phiền hơn!"
Mặc dù đó chỉ là mộng cảnh...
Không, hẳn không phải là mộng cảnh, anh tình nguyện tin tưởng đó là thực tại, bởi vì anh đã đáp ứng với Khả Lam, phải dẫn Mộ Thanh trở lại tìm cô.
Một đêm qua đi!
Sáng sớm!
Ông Trương đang rửa mặt, thỉnh thoảng nhìn Lâm Phàm, "Cậu có phải có tâm sự không?"
"Ừ, có!"
"Sao vậy, có chuyện gì thì nói ra đi, giấu trong lòng rất khó chịu, tôi tình nguyện chia sẻ tâm sự với cậu!"
Ông Trương cho là bản thân là hậu thuẫn cuối cùng của Lâm Phàm.
Không ai có thể thay thế vị trí của ông.
Lâm Phàm nói: "Tôi nhớ con gái của tôi, phân chia thời gian ngắn, không biết bao giờ mới có thể gặp con bé!"
Loảng xoảng!
Cốc súc miệng trong tay của ông Trương rơi xuống mặt đất, âm thanh răng rắc vang lên, gà mái đẻ trứng vểnh cái mông lên, bàng hoàng nhìn Lâm Phàm, người chuẩn bị ném đồ ăn chuẩn bị cho gà mái đã giữ nguyên động tác khi nãy.
Gà mái nhìn thấy đồ ăn, nhanh chóng quay đầu ngậm miệng lại, tiếp tục vểnh cái mông lên duy trì trạng thái bàng hoàng.
Con gái?
Sau khi tỉnh ngủ, anh liền nói với chúng tôi rằng anh có con gái.
Là chúng tôi ngủ quá lâu, hay là anh ở trong mộng cái gì cũng có.
Ông Trương nói: "Đáng yêu không?"
"Đáng yêu!"
"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi mấy tuổi rồi!"
"Oa! Vậy không phải tôi là chú rồi sao?"
"Đúng vậy!"
Lâm Phàm cười rất vui vẻ, anh nhìn ra được ông Trương tỏ vẻ rất thích, rất mong chờ muốn gặp mặt Khả Lam.
"Con bé tên gì?"
"Khả Lam, Lâm Khả Lam, tên là tôi đặt!"
"Thật không tồi, vậy con bé ở đâu rồi?"
Lâm Phàm cúi đầu, có vẻ có chút mất mát, "Tôi cũng không biết con bé ở đâu, cho nên tôi muốn đi tìm con bé, chỉ cần tôi tìm kiếm thì nhất định có thể tìm ra được!"
Cách nghĩ tự tin vĩnh viễn đều bá đạo đến như vậy.
"Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể!" Ông Trương nặng nề gật đầu.
Ai cũng có thể không tin Lâm Phàm, nhưng ông Trương không thể không tin.
Đây là tình bạn.
Tình bạn trong sáng thuần khiết từ bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ra.
Rời khỏi ký túc xá.
Độc Nhãn Nam nhìn thấy Lâm Phàm thì dừng bước, nhìn thêm mấy lần, phát hiện Lâm Phàm có chút thay đổi, đó là sự thay đổi về mặt khí chất, rất kỳ diệu, người bình thường không nhìn ra được, nhưng ông ta là ai?
Người đứng đầu bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải.
Có thể không có chút năng lực mắt nhìn đó được sao?
...
"Vợ ơi, nhớ em quá!"
Khi nhìn thấy Mộ Thanh, Lâm Phàm trực tiếp ôm Mộ Thanh vào trong lòng, đối với người khác mà nói, đây là loại hành vi xấu xa, mới bao lâu không gặp thì đã biểu hiện giống như thời gian đã rất lâu không được gặp rồi.
Chỉ là ai có thể biết được Lâm Phàm thật sự đã rất lâu không được gặp Mộ Thanh rồi.
Mộ Thanh được ôm vào trong lòng, ngoại trừ ban đầu có chút kinh ngạc ra, thì rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cô đã quen với cử chỉ thân mật như vậy rồi.
"Chúng ta mới tách ra không lâu đâu!" Mộ Thanh nói.
Lâm Phàm nói: "Một ngày không gặp em, anh khó chịu lắm đó!"
Mộ Thanh mỉm cười, bất kỳ cô gái này đều thích được người khác khen ngợi, đặc biệt cảm giác không tồi.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười.
"Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em!" Lâm Phàm nói.
Anh không muốn giấu diếm, muốn nói chuyện quan trọng với vợ, dù sao quan hệ đã đến mức độ này, giấu diếm thật sự không tốt.
"Ừ, anh nói đi!"
Mộ Thanh đã sớm hiểu rõ thói quen của Lâm Phàm, luôn sẽ nói với cô một số chuyện kỳ quái, dù sao đã sớm thành thói quen.
Lâm Phàm nói: "Em phải chuẩn bị sẵn sàng!"
"Được, mặc kệ chuyện gì em đều có thể tiếp nhận!" Mộ Thanh thật sự chuẩn bị sẵn sàng, căn cứ theo sự hiểu biết của cô với Lâm Phàm, chỉ cần anh nói như vậy thì tuyệt đối không phải sự việc đơn giản.
Lâm Phàm nói: "Chúng ta có con gái!"