favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1381: Anh muốn bảo em nghỉ thai sản sao?

Chương 1381: Anh muốn bảo em nghỉ thai sản sao?

Anh muốn bảo em nghỉ thai sản sao?

Khi nghe thấy chữ 'con gái', Mộ Thanh nghĩ tới đầu tiên chính là Lâm Phàm sẽ nói lại có một cô gái nhìn trúng anh, muốn ở bên anh, cô cũng đã nghĩ xong từ ngữ để nói, anh được hoan nghênh đấy nhỉ.

Chỉ là...

Mộ Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm.

Con gái?

Vừa tỉnh lại đã mang đến cho cô kinh hãi lớn như vậy rồi sao?

"Con gái?" Ý của cô rất rõ ràng, anh có nhầm lẫn không.

Lâm Phàm nói: "Ừ, con bé tên Lâm Khả Lam, anh nói cho con bé biết em là mẹ của con bé, con bé rất vui vẻ, hi vọng chúng ta có thể quay trở về tìm con bé!"

"Chờ một chút!" Mộ Thanh giơ tay, sau đó đi đến nhà vệ sinh, đóng cửa một tiếng, tựa lưng lên cánh cửa, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, run rẩy lấy di động ra.

Mở phần tìm kiếm ra.

"Không hiểu sao lại xuất hiện một cô con gái..."

Ngẫm lại không đúng.

Xóa, lại tiếp tục.

"Bạn trai từ bệnh viện tâm thần ra, bỗng nhiên nói có một cô con gái, thể hiện cho điều gì?"

Internet rất là thần kỳ.

Chỉ cần bạn muốn biết, thì sẽ tìm được đáp án.

Trang web trên điện thoại thay đổi.

Đáp án thông tục dễ hiểu, đơn giản rõ ràng xuất hiện.

"Anh ta muốn bạn nghỉ sinh!"

"Ngày!"

"Mẹ nó!"

"Bò sữa sao?"

Mộ Thanh đỏ mặt, nhìn trần nhà, chung quy vẫn không thoát sao?

Cô thật ra đã sớm biết ngày này sẽ không quá xa.

Nếu chấp nhận.

Phải chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ là... cô không ngờ Lâm Phàm lại có thể uyển chuyển nói với cô những điều này. Cẩn thận suy nghĩ lại có chút xấu hổ, anh sợ cô sẽ phản đối sao?

Cũng đã như vậy rồi.

Chỉ cần anh chủ động, giữa chúng ta sẽ có lệ.

Mộ Thanh quay trở lại phòng, hỏi thăm: "Vậy con gái của chúng ta đang ở đâu?"

"Không biết!" Lâm Phàm lắc đầu.

Mộ Thanh biết ngay Lâm Phàm sẽ nói như thế nào, chắc chắn không biết, còn chưa kết hợp, xảy ra biến hóa cơ thể, cho dù có thì cũng phải mười tháng mới có thể nhìn thấy được.

Hơn nữa còn chưa xác định là nam hay nữ đâu.

Cô thân là phụ nữ chắc chắn không thể chủ động, cần rụt rè một chút. Trước kia nếu gặp phải loại chuyện này đều là đàn ông chủ động, nào có cô gái nào chủ động nói ra.

"Cho nên?" Mộ Thanh hỏi, nhưng trong đầu đã nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra buổi tối, mặc dù đã ngủ cùng một giường lớn, nhưng loại chuyện đó còn chưa xảy ra đâu.

Có chút khẩn trương.

Có phải nên chuẩn bị ga giường trước không.

Nghe nói sẽ có máu.

Còn có thể chảy nước.

Thật bẩn, càng nghĩ càng thấy rất bẩn, có chút không dám nhìn thẳng.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút nói: "Anh muốn tìm được con bé, phải ra ngoài tìm kiếm, trước kia anh không muốn rời đi, vì mọi người đều ở đây, ra ngoài cũng không có chuyện gì, hiện giờ chỉ muốn tìm được Khả Lam, một nhà ba người chúng ta cùng chung sống với nhau."

Mộ Thanh ngây người nhìn Lâm Phàm, luôn cảm thấy lời anh nói có chút khiến người khác khó hiểu.

Thật giống như điều huyền diệu gì đó.

Dựa theo suy nghĩ của người bình thường mà nói rất khó hiểu được.

Nhưng cô đã sớm quen với tình huống thế này, hơn nữa cô có thể cảm nhận được một loại tình yêu sâu lắng trong lòng của Lâm Phàm.

Chỉ cần có điểm ấy là được.

Điều khác đối với cô mà nói cũng không quan trọng.

Cô thật ra vẫn rất nguyện ý cùng điên khùng với Lâm Phàm.

"Được, nghe lời anh!" Mộ Thanh nói.

Cô là phụ nữ, nếu trong lòng đã nhận định đi theo Lâm Phàm, thì cũng sẽ không quản nhiều như vậy, duy chỉ có điều khiến Mộ Thanh đau đầu chính là, duyên con gái của tên này hình như hơi tốt.

Cần chú ý chút mới được.

Lâm Phàm nói: "Được, tiếp theo đây anh phải bận chút ít chuyện, có thể không có nhiều thời gian đến tìm em được, đợi tất cả mọi chuyện đều đã làm xong là có thể ở bên cạnh em rồi!"

"Không sao em có thể chăm sóc cho bản thân được!"

Hiện giờ đối thoại đơn giản thế này không có ai dám tin tưởng đây là sự khởi đầu của một sự kiện lớn, Lâm Phàm đã quen với việc gặp việc gì làm việc nấy chuẩn bị bắt đầu chủ động xuất trận.

Lâm Phàm mỉm cười, anh biết Mộ Thanh tốt nhất, luôn luôn như vậy, trước nay chưa từng thay đổi.

"Tối nay anh chuẩn bị làm gì?" Mộ Thanh quay mặt hỏi, không có ý chính diện hỏi anh. Anh tối nay không phải muốn tới làm em, mặc dù em không phải rất để ý, nhưng vẫn hi vọng có thể cho em chuẩn bị tâm lý đôi chút.

Nói rõ ràng sớm với em.

Để phòng tránh bị kiểm tra bất ngờ.

Khiến bản thân trở tay không kịp thật sự không tốt lắm.

Lâm Phàm nói: "Không làm gì cả, có phải có chuyện gì không?"

"Không sao!" Mộ Thanh lạnh nhạt nói, biểu hiện rất bình thường, tuyệt đối sẽ không khiến người khác nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong thâm tâm của cô. Thế nhưng không biết tại sao khi thấy Lâm Phàm không có suy nghĩ như vậy, thế nhưng lại có cảm xúc mất mát, thật sự kỳ quái, có lẽ trong thâm tâm cô vẫn có chút mong chờ đối với chuyện như thế này.

...

Liên minh Cao Viện.

Cao Viện sẽ do Tộc Tinh Không và hội Ám Ảnh hợp tác tổ chức, vốn là muốn để nô lệ đi đào quáng, nhưng sự việc sau đó không như ý, bị Lâm Phàm hạn chế nơi nơi.

Khiến cho đầu cũng sắp nổ tung rồi.

Cả Cao Viện có thể nghiêm túc dạy học cũng chỉ có Mục Hạo mà thôi.

"Lâm Phàm, chúng ta tới đây làm gì?" Ông Trương hỏi.

Chương trướcChương tiếp