Các người còn mặt mũi đến đây?
Minh thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu già.
Nghe đi!
Còn là lời con người có thể nói sao?
Thật sự.
Không quan tâm là ai, bất luận kẻ nào nghe thấy lời như vậy chắc chắn sẽ tức chết. Lấy đồ vật của người khác không nói, còn hỏi ông ta sẽ không phải người hẹp hòi như vậy đó chứ.
Chỉ cần là người hơi có lòng đồng tình đều sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhưng...
Lời Lâm Phàm nói khiến ông ta tỉnh táo lại.
Ông ta thật sự từng nói như vậy.
Nhưng khi đó so đấu cùng với Lâm Phàm, tinh thần bị tổn thương đôi chút, mơ mơ màng màng, chỉ muốn ngủ tĩnh dưỡng một giấc, còn thêm sĩ diện, đâu thể nói ban thân không được đâu.
Haiz!
Tự tạo nghiệt không thể sống mà.
Minh mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chỉ là tục vật, tôi còn không để trong lòng đâu."
Ông ta lúc này biểu hiện rất thông suốt, khiến người khác có cảm giác vạn vật đối với ông ta mà nói đều là mây bay, cặn bã.
"Tôi cũng cho là như vậy!" Lâm Phàm cười, "Ông cho tôi cảm giác không giống như loại người đó!"
Cũng đã nói đến mức này rồi.
Minh đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, coi như cậu hiểu chuyện, biết khen ngợi tôi đi.
"Mời ngồi!"
Ông vươn tay, trên mặt bàn xuất hiện thêm hai chén trà.
Đây là chuẩn bị cho Lâm Phàm và ông Trương.
Lâm Phàm vừa ngồi xuống.
Nhân Sâm đã giành trước vị trí của ông Trương rồi.
Minh lắc đầu, trên mặt bàn lại thêm một cái chén nữa. Nhân Sâm này thật thú vị, bản thân đều là bảo vật, còn cần để ý tới chút nước trà này, hình như còn tu luyện thần đạo nữa.
Ngược lại là chuyện vô cùng hiếm có.
Từ xưa đến nay, trân bảo giống như Nhân Sâm này không phải không có, nhưng đại đa số đều bị cường giả ích kỷ chiếm riêng, trực tiếp nuốt mất, rất ít có cơ hội cho bọn chúng tu luyện.
Tà Vật Công Kê không xếp hàng, chỉ có thể đứng trên mặt đất.
Chẳng qua đối với Gà Mái mà nói, thứ nó muốn chính là hiệu quả này, không khiến người khác chú ý tới, an phận làm việc mới có thể sống được lâu hơn.
Minh hỏi: "Vô sự bất đăng tam bảo điện, tìm tôi có chuyện gì?"
"Nơi này của ông gọi là điện Tam Bảo?" Lâm Phàm rất hiếu kỳ, còn tưởng là đỉnh núi Trường Bạch chứ.
Minh chuẩn bị uống trà, động tác hơi ngừng lại một chút, nhìn thẳng Lâm Phàm nói: "Cậu cảm thấy cậu rất hài hước sao?"
"Cảm ơn lời khen, tôi cảm thấy tạm được."
Ông Trương nói: "Lâm Phàm nhà tôi rất hài hước đấy!"
"Vãi!"
Minh đã không phải rất muốn trao đổi với Lâm Phàm, luôn cảm thấy tên này có vấn đề, đây là đang khen người khác sao?
"Vẫn nên nói chuyện chính đi!"
Ông ta quen sống ở đây một mình, sau khi trải qua sự việc lần trước, ông ta không muốn tiếp đãi bất cứ ai, những thứ bị lấy đi kia thì đem đi đi, cũng chẳng phải chuyện quan trọng.
Lâm Phàm nói: "Tôi hi vọng ông có thể rời đi cùng với tôi, đến giúp tôi bảo vệ nơi tôi để ý ở thành phố Duyên Hải."
"?" Minh hơi nhíu mày, không hiểu lắm ý của đối phương. Thay cậu bảo vệ nơi cậu để ý, nhưng mà là nói với tôi, cậu để ý, cũng đâu phải tôi để ý.
"Tôi ở đây đã quen rồi!"
Ông ta tạm thời không muốn rời khỏi núi Trường Bạch.
Đại thế đã mở.
Tộc Tinh Không đã hành động.
Ông ta chỉ muốn tọa trấn ở đây là được.
Lâm Phàm nói: "Tôi biết ông đã quen ở đây, nhưng tôi hi vọng ông có thể giúp tôi việc này, tôi cần phải rời khỏi đây, ra ngoài tìm kiếm con gái của tôi, khoảng thời gian trước Long Thần và Tiểu Như tới nói với tôi địa điểm liên quan đến cấm địa của Tinh Không, tôi muốn tới đó tìm thử xem."
Đối với Minh mà nói, mặc kệ đối phương nói gì, ông ta đều sẽ không đồng ý.
Lúc này...
Ông ta nghe đối phương nói đến cấm địa Tinh Không, vẻ mặt rõ ràng có chút thay đổi.
"Cậu nói gì?" Minh rất khiếp sợ, cấm địa Tinh Không đã tồn tại rất lâu, nơi đó nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được, đám lão tổ của tộc Tinh Không đều muốn vào trong cấm địa Tinh Không xem xét, chỉ là có ai dám đi vào kia chứ.
Nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được.
Cho dù là lão tổ thì có thể thế nào.
Khả năng chết rất cao.
"Sao vậy?" Lâm Phàm hỏi thăm.
Minh nói: "Cậu nói cậu muốn đi đâu?"
Lâm Phàm nói: "Cấm địa Tinh Không, nơi đó là địa điểm tôi vẫn chưa thăm dò, tiiu tìm kiếm khí tức của con gái, tìm lần rất nhiều địa điểm cũng không cảm ứng được, tôi nghĩ con gái của tôi có lẽ sẽ ở đó."
Những điều này chỉ là suy đoán của anh.
Mộng cảnh có là thật không?
Đến chính anh cũng không nói rõ ràng được.
Nhưng anh hi vọng là thật, chỉ có như vậy mới có thể tìm được con gái.
Minh không nói gì.
Mà là đang trầm tư, giống như nghĩ đến một việc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nhìn Lâm Phàm.
Ông ta đã từng đi qua cấm địa Tinh Không, biết bên trong có nguy hiểm gì, cho nên cho đến nay ông ta cũng chưa từng muốn thử bước vào bên trong cấm địa Tinh Không đó nữa.
Tên trước mắt rất mạnh.
Thực lực mạnh hơn ông ta rất nhiều, có chút rung động, đó là muốn đi theo đối phương cùng hành động tiến vào bên trong cấm địa Tinh Không.
"Tôi với cậu cùng đi vào, thế nào?" Minh chậm rãi nói.