Vô tình gặp được người ngoài hành tinh.
Đáng tiếc... Tất cả đều đã chậm.
Minh đi tới bên người Độc Nhãn Nam, vỗ nhẹ bờ vai của ông ta: "Lần trước chưa trò chuyện với nhau, thật là đáng tiếc, có thời gian chúng ta cùng trò chuyện nhé?”
Độc Nhãn Nam chất phác suy nghĩ, nở nụ cười lúng túng, uyển chuyển khước từ, nói: "Việc vặt quá nhiều, đợi khi nào có cơ hội nhé.”
Có quỷ mới muốn nói chuyện phiếm với cậu. Ông ta thân là Trưởng bộ phận, chắc chắn không thể lộ vẻ sợ hãi được. Không cần biết cậu mạnh cỡ nào, người có thể làm cho Độc Nhãn Nam tôi hoảng sợ đã đi, còn lại còn chưa ra đời đâu.
Bầu trời sao.
“Đẹp quá.”
Ông Trương nhìn bầu trời sao dưới chân, biểu cảm rất kinh ngạc. Cho dù trước kia đã từng thấy nhưng cảm giác ngỡ ngàng vẫn như xưa.
Tà Vật Công Kê lâm vào trầm tư. Sự việc có chút phức tạp. Nó là một kẻ nằm vùng nhưng đã đi xa dần dần. Nó không biết tiếp theo sẽ chạm trán điều gì nhưng theo những lần chạm trán không ngừng này thì Tà Vật Công Kê phát hiện có vài chuyện dựa vào đồng bào khác là không được.
Do đó, Tà Vật Công Kê đã có mục tiêu lớn hơn xa hơn, không chỉ muốn trở thành một gã nằm vùng hợp tiêu chuẩn, còn phải dẫn đầu Tà Vật đi về phía chiến thắng, dẫn dắt Tà Vật tái hiện vinh quang đỉnh cao. Nó có thể có ý tưởng như vậy là phải cảm ơn phim Lâm Phàm xem. Có một câu nói rất đúng: “Là người thì nhất định phải dựa vào chính mình."
Áp dụng lên Tà Vật Công Kê cũng là như vậy.
Lâm Phàm mỉm cười, nói: "Chỉ cần cậu thích, tôi có thể thường xuyên dẫn cậu đi xem.”
Nó hỏi: “Mỗi ngày một lần được không?”
Anh đáp: “Được chứ, chỉ cần cậu thích.”
Nó nói: “Cậu đối xử với tôi tốt quá.”
Lâm Phàm cười, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không đối xử tốt với cậu thì đối xử tốt với ai. Đương nhiên, vợ, Tiểu Bảo đều là người anh cần phải đối xử thật tốt.
Ông Trương nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lâm Phàm nói: "Đi tìm Long Thần."
Vũ Trụ là mênh mông.
Lâm Phàm dẫn theo bọn họ xuyên qua Vũ Trụ, tốc độ cực nhanh, tốc độ này đã đạt tới cảnh giới mắt thường không thể theo kịp.
Bay ra hệ ngân hà.
Tối tăm vô tận, không ánh sáng, tất cả mọi thứ chung quanh đều có vẻ rất lạnh lẽo, rất yên tĩnh, bất cứ kẻ nào nán lại trong Vũ Trụ không có bất kỳ âm thanh nào đều sẽ bị sự yên lặng này hù dọa dẫn tới vụn vỡ hết sự can đảm.
Đại tộc Tinh Không đi đến hành tinh của bọn họ, đều là tạo ra lối đi để đến, không đạt tới cấp bậc lão tổ thì muốn qua sông Vũ Trụ không biết phải bao lâu, có lẽ bay cả đời cũng khó mà bay tới biên giới hệ ngân hà.
Sau một hồi, dần dần có sinh mạng chập chờn bị Lâm Phàm cảm nhận được. Nhưng những thứ này không phải là thứ anh muốn tìm. Nếu để cho những nhà khoa học Duyên Hải biết tình huống này thì chắc chắn sẽ kêu lên, chúng tôi nghiên cứu cả đời, ngay cả hệ ngân hà cũng chưa dò xét toàn diện, mới chỉ vỏn vẹn là một xíu bề nổi của tảng băng chìm, còn anh mang theo ông Trương bay ra hệ ngân hà, không khỏi có chút quá bá đạo.
Xuyên qua một thiên hà chưa biết.
Ông Trương không thấy rõ tình huống chung quanh, bất cứ vật gì cũng giống như một tia sáng, kéo đuôi thật dài rồi biến mất ở trước mắt.
Trong lúc đó.
Ông Trương hỏi: “Sao thế?”
Lâm Phàm nói: "Tôi cảm thấy có người đang cầu cứu, hình như rất cần trợ giúp."
Ông Trương nói: “Có à?”
Ông Trương nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không biết tình huống Lâm Phàm nói rốt cuộc phát ra từ đâu.
Lâm Phàm chỉ vào một phương xa, nói: "Có, là ở chỗ đó."
Trên một hành tinh màu lam.
Tình trạng phân bố của các quốc gia giống như hành tinh của nhóm Lâm Phàm. Nhưng bọn họ không có vấn đề tà vật, quái vật quấy nhiễu, cơ bản đều là tranh đấu gay gắt giữa các quốc gia. Trình độ khoa học kỹ thuật cũng chỉ mới đạt tới bay ra ngoài hành tinh, thăm dò hành tinh phụ cận mà thôi.
Bên trong hành tinh.
Người của hành tinh đó có cùng màu da với Lâm Phàm, bọn họ cùng một quốc gia. Hôm nay, người dân ở quốc gia này đang theo dõi bước đi đầu tiên bước vào vũ trụ của đất nước họ. Nhưng hiện tại bọn họ đều lo lắng, vì xuất hiện phiền toái, vô số người đang giữ vững hô hấp, có người đang cầu nguyện, có người đang rơi nước mắt. Còn một vài quốc gia khác thì đang rất hả hê, có truyền thông đã gửi công văn từ sớm. Tương tự, kỹ thuật không đến nơi đến chốn, tùy tiện thăm dò vũ trụ là một hành vi rất nguy hiểm.
Thành viên hàng không vũ trụ Chu Hiểu lặng lẽ trôi nổi trong không gian, cách phi thuyền càng ngày càng xa, dường như đã bị bóng tối bao vây, ngoại trừ tiếng gọi ầm ĩ của đội viên từ trong thông tin truyền đến ra thì không nghe được bất cứ âm thanh nào.
“Vậy tôi phải chết trong Vũ Trụ sao?”
Cậu ta chậm rãi nhắm mắt.
Thùng thùng!
Giống như có người đang vỗ nón bảo hộ của cậu ta.
“Xin chào! Xin chào! Cậu có sao không?”
Chấn động ở đâu ra thế? Tôi đã chết nên bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
Chu Hiểu thầm nghĩ, nhưng rất nhanh, cậu ta phát hiện hình như tình huống này có gì đó sai sai. Cậu ta chợt mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xuất hiện trước mặt.
Thét lên một tiếng thất thanh: “A! !!”