favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1387: Không sai, trước kia tôi đã tới đây.

Chương 1387: Không sai, trước kia tôi đã tới đây.

Không sai, trước kia tôi đã tới đây.

Nếu như Minh biết chắc chắn sẽ mỉm cười. Là nơi đến nằm mơ cũng muốn vào? Vậy ông ta phải “yếu” tới cỡ nào chứ? Tôi không nằm mơ, tôi đã vào, hơn nữa còn nhặt được ít đồ trong đó.

Lâm Phàm nói: “Nằm mơ cũng muốn. Bước qua cánh cửa này là ông ta không cần nằm mơ, cứ đi vào là được.”

Hầy!

Long Thần không nhiều lời, có vài chuyện chỉ nghe chút là được rồi, may mắn Tiểu Như Lai không có ở đây, nếu không nhất định sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim, thậm chí có thể kèm với chảy máu não.

Có tiếng la hét... “Xem thường ai đó? !”

Ông ta nói: “Đi thôi.” Tiếp đó, Long Thần ra dấu mời Lâm Phàm đi trước, ông ta theo sau là được.

Khi bọn họ đi đến biên giới cấm địa, có thể cảm nhận rõ ràng một luồng uy thế áp lực, có phần khác biệt rõ rệt với tình cảnh bên ngoài. Niên đại của cấm địa Tinh Không quá xa xưa, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào.

Lâm Phàm vỗ nhẹ mu bàn tay ông Trương, nói: "Không sao đâu, đừng căng thẳng, có tôi ở bên cạnh ông.”

Ông Trương gật đầu.

Cấm địa Tinh Không rất đáng sợ, giống như một con quái thú Hỗn Độn mở cái miệng to như chậu máu, nhóm Lâm Phàm không sợ nhưng ông Trương sẽ sợ. Long Thần rất nghi hoặc, không hiểu sao Lâm Phàm phải dẫn theo ông Trương, đây đâu phải là điểm du lịch ngắm cảnh, mà đây là nơi tồn tại nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, chỉ hơi không cẩn thận là có thể ngã vào nơi vạn kiếp bất phục. Ông thầm nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.

Long Thần nói qua về tình huống bên trong: “Bây giờ chúng ta đã tiến vào cấm địa Tinh Không. Ở khu vực biên giới sâu bên trong nhất, nếu như tiếp tục đi sâu thì phải cẩn thận một chút, bên trong có rất nhiều hung thú Tinh Không.”

Lúc nghĩ đến một vài con hung thú Tinh Không cũng run người, cảm thấy sợ hãi.

Đừng thấy Long Thần nhìn như vô địch mà lầm. Lúc thấy một vài con hung thú Tinh Không cũng phải né mũi nhọn.

Lúc nay, trước mặt bọn họ có rất nhiều thiên thạch bể nát bay xuyên qua, tốc độ của những thiên thạch này cực nhanh. Nếu như bị nó đâm phải, cho dù sức mạnh mạnh mẽ thì cũng bị tan nát.

Lâm Phàm nói: “Đợi chút.”

“Sao vậy?”

“Tôi phải tìm tung tích của con gái tôi.”

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm nhắm mắt lại, khuếch tán cảm nhận, bắt đầu bao trùm cấm địa Tinh Không. Long Thần nhìn thấy tình huống này, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cảm nhận? Nếu dựa theo lời Lâm Phàm nói, nghĩa là anh muốn tìm kiếm người anh muốn tìm trong cấm địa Tinh Không không có giới hạn này sao? Nói thật, suy nghĩ này có hơi hão huyền, hoặc là chính là chuyện không thể làm được.

Ông phát hiện lông mày Lâm Phàm nhíu chặt, giống như đang gặp phải phiền phức. Sau một lúc, Lâm Phàm mở mắt ra, thở dài bất đắc dĩ.

Long Thần hỏi: “Sao rồi?”

Kết quả đã biết rõ trong lòng, nhất định là gặp phải phiền toái rồi. Muốn cảm nhận toàn bộ cấm địa Tinh Không khác gì mơ giữa ban ngày đâu. Cái này căn bản là chuyện không thể.

Lâm Phàm nói: "Không tìm được, còn gặp phải rất nhiều trở ngại. Có rất nhiều người vô cùng kháng cự sự tìm kiếm của tôi. Nhưng mà cũng may, bọn họ không thể cản trở cảm nhận của tôi, chỉ là có vài nơi có một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản đường đi của tôi nên không thể nắm tường tận cấm địa Tinh Không."

Miệng Long Thần mở rộng, cực kỳ khiếp sợ giống như gặp quỷ. Trước kia ông ta đã nghĩ rằng đây căn bản là chuyện không thể làm được, nhưng mấy câu Lâm Phàm nói đã khiến ông ta hoàn toàn bối rối. Thậm chí có chút không biết phải làm sao.

Long Thần hỏi: “Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu?”

Lâm Phàm chỉ vào phương xa: “Nơi đó. Tôi cảm thấy có một vài thứ quen thuộc.”

Long Thần nhìn theo hướng đó, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

….

Bọn họ đi xuyên qua cấm địa Tinh Không. Tạm thời không gặp phải nguy hiểm nào.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Phàm nói: “Đã đến.”

"Hả?"

Long Thần rất nghi hoặc, bọn họ đã tiến vào trong cấm địa Tinh Không, trên đường tới mặc dù nói không gặp phải nguy hiểm, nhưng lại cảm nhận được ở vài chỗ có một vài hung thú ẩn núp, tiếng hô hấp nặng nề kia vang vang trong cấm địa. Nếu trêu chọc bọn nó, hiển nhiên sẽ xảy ra một trận chiến khó mà tưởng tượng.

Ở phương xa.

Một tế đàn được ghép nên từ tảng đá đang lẳng lặng trôi lơ lửng trong cấm địa. Theo năm tháng trôi qua, trông như đã tồn tại rất lâu. Bọn họ hạ xuống tế đàn đó.

Long Thần nói: “Tế đàn này đã có chút niên đại.”

Ông ta vừa liếc đã nhìn thấy tế đàn này, nơi này không có gì đáng để sợ, nhưng niên đại tồn tại đã rất xa xưa.

Ông Trương nhìn thấy Lâm Phàm đứng đó không nhúc nhích, ông bước lên, nói: "Cậu có tâm sự?"

Lâm Phàm nói: “Không có, chỉ là cảm thấy có hơi quen thuộc.”

Ông Trương nói: "Cậu đã từng tới đây sao?"

Lâm Phàm lắc đầu: "Không có." Sau đó ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt ngoài của tế đàn, ngay sau đó anh liền phát hiện trên tế đàn này hình như có khí tức anh quen thuộc.

Trong lúc đó, có hình ảnh xuất hiện trong đầu Lâm Phàm. Long Thần và ông Trương thấy Lâm Phàm nhắm mắt lại như là đang suy nghĩ chuyện gì nên không quấy rầy anh, yên tĩnh cùng nhau đợi. Sau một hồi, Lâm Phàm mở mắt ra, trên mặt hiện lên sự vui mừng: "Tôi có thể xác định, tất cả mọi thứ ở đây đều thật sự tồn tại, đây không phải là cõi mộng."

Chương trướcChương tiếp