Không sai, trước kia tôi đã tới đây. (2)
Sau đó, anh túm ông Trương, cười nói: "Ông Trương, đây không phải là cõi mộng, những nơi tôi đi qua đều là thật, những người tôi quen đều đã từng thật sự tồn tại.”
Ông Trương phấn khởi nói: “Oa, ghê vậy à?”
Lâm Phàm nói: "Đúng vậy.”
Ông Trương nói: “Tôi biết ngay mà, chuyện có thể khiến anh vui vẻ, nhất định không phải chuyện bình thường.”
“Ừ.”
Khóe miệng Long Thần giật giật. Ông ta không hiểu tình huống trước mắt, rốt cuộc hai vị này có chuyện gì. Lời Lâm Phàm nói là một vài câu khó hiểu, còn ông Trương cũng vui cười theo, giống như có thể nghe hiểu. Chẳng lẽ…. là do tôi không nghe hiểu sao?
Long Thần nói: "Có thể nói cho tôi biết thế này là có ý gì được không?”
Lâm Phàm nói: “Tôi tưởng là nơi tôi đi là cõi mộng nhưng sau khi tiếp xúc với tế đàn này tôi mới nhận ra hiện đây không phải cõi mộng, mà là thật. Ông biết chủ nhân của quỷ dị không? Chính là cường giả mà tôi gặp phải trong cõi mộng, nó rất mạnh. Tôi và nó luận bàn rất vui vẻ, sau khi tôi tiêu diệt nó thì bừng tỉnh. Lúc ấy tôi tưởng rằng đang nằm mơ, nhưng bây giờ, tôi có thể xác định rồi."
Bấy giờ, vẻ mặt Long Thần rất nghiêm túc, giả như nghe hiểu nhưng thật ra ông ta không hiểu, thậm chí còn không biết đang nói cái gì. Một là năng lực hiểu của tôi không ổn, hai là năng lực tường thuật của cậu chắc chắn có vấn đề.
“Vậy….”
Lúc Long Thần vừa muốn nói gì đó thì lại bị Lâm Phàm cắt đứt.
Lâm Phàm nói: “Lát nữa tôi có thể dựa vào quỹ tích vận hành của tế đàn này, tìm kiếm điểm bắt đầu của nó.”
Sau đó dưới ánh mắt đần ra của Long Thần, Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm.
Rất nhanh sau đó
“Đã tìm ra, đi theo tôi.”
Lâm Phàm kêu lên phấn khích, sau đó kéo bọn họ chạy về phía xa xa. Long Thần còn muốn nói đừng như vậy, kích động là một chuyện rất không tốt, chúng ta tốt nhất phải cẩn thận một chút, nguy hiểm trong cấm địa Tinh Không là thứ cậu không thể ngờ. Chạy lung tung, rất có thể sẽ kinh động đến những thứ cực khủng bố thật sự. Chỉ là... Bây giờ Lâm Phàm làm gì có thể nghe Long Thần nói nhảm nữa.
“Đã đến, chính là trong đây.” Lúc Lâm Phàm xuất hiện từ hư không, trông rất kích động. Song, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười dần dần cứng lại: “Tại sao lại thế này...”
Cảnh tượng trước mắt không có thế giới anh muốn tìm kiếm, vỏn vẹn chỉ có một chút đá vụn trôi lơ lửng mà thôi.
Long Thần nói: "Nơi đây không có cái gì."
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không, tôi sẽ không cảm nhận sai, lúc đầu nơi đây vốn nên có một hành tinh xinh đẹp, rất có thể đó chính là thế giới trong cõi mộng của tôi."
Long Thần nói: “Tôi giúp cậu xem thử.”
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn Long Thần, không biết đối phương nói vậy là có ý gì.
Ông ta nói: “Long Tộc có một môn thần thông ngược dòng thời gian, có thể xác định nơi này có phải thế giới mà cậu nói không.”
Long Thần giơ tay lên, đá vụn chung quanh đều tập trung lại, mượn nhờ nhân quả của mảnh vỡ ngược dòng thời gian.
Lập tức, hình ảnh xuất hiện trước mắt.
Hồi tưởng về năm tháng.
Một năm!
Một ngàn năm!
Mười ngàn năm!
Hai mươi ngàn năm!
…
Năm mươi ngàn năm!
Hình ảnh tan biến.
Long Thần nói: "Tôi ngược dòng đến năm mươi ngàn năm trước, nơi đây vẫn không còn có cái gì."
Ngược dòng đến thời điểm đó là giới hạn của ông ta.
Lâm Phàm điều chỉnh tâm trạng, nói: “Không sao, cảm ơn ông đã giúp đỡ. Mặc dù không có nhưng long tôi tin cảm nhận của tôi không sai, vì vậy tôi cho là có là được rồi.”
Sau khi ông ta nghe Lâm Phàm nói vậy, Long Thần cảm thấy sai sai ở đâu rồi. Giống như là… cậu cho rằng của cậu, tôi cho rằng của tôi, tôi nói có thì chính là có. Nếu thật là vậy thì tôi cần gì phải thi triển thần thông này đây
Hầy!
Thở dài một tiếng, có thể được gặp anh, không biết có phải là số mệnh của Long Thần hay không.
Lâm Phàm nói: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Trong đầu Long Thần đầy sự ngờ vực, ngờ nghệch nhìn Lâm Phàm. Là cậu dẫn tôi tới đây, bây giờ cậu lại nói với tôi là đây là đâu. Nếu như ý của cậu không phải như vậy, vậy tôi cũng hết cách.
Long Thần nói: “Có lẽ đã trong cấm địa Tinh Không rồi.”
Lâm Phàm nói: "À, chúng ta xem xung quanh đi. Tôi hứa với Minh là đem hồn nguyên thạch về cho ông ta rồi.”
Anh tin chắc rằng suy nghĩ của mình không sai. Có thể xác định là có một cõi mộng thật sự tồn tại. Điều này đã nói lên thế giới của con gái ở cũng có tồn tại, chắc chắn không sai.
Lúc này, Long Thần cứ cảm thấy mình có hơi xúc động rồi. Lâm Phàm muốn đến cấm địa Tinh Không, ông ta không nên muốn đi theo. Bây giờ, ngay tình huống này, không gặp phải phiền toái thật sự là một chuyện tốt, nhưng ai biết kế tiếp có khả năng gặp phải phiền toái hay không.
Nhưng vào lúc này, phía trước có tiếng động loáng thoáng truyền tới. Hình như là tiếng đánh nhau.
Long Thần nói: "Lui đi, trong cấm địa Tinh Không, bất cứ động tĩnh gì cũng đều đại biểu cho nguy hiểm."
Lâm Phàm lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Long Thần: "Không lùi, nếu như gặp được người có thể nói chuyện với nhau thì tôi muốn hỏi thăm một vài chuyện. Đi, đi theo tôi.”
Long Thần rất muốn nói rằng “cậu có thể đừng vậy được không. Không kiêng nể gì hoành hành trong cấm địa Tinh Không, là một chuyện rất nguy hiểm, gặp phải phiền toái to thì muốn lui cũng không có cách nào để lui.