To con, nhìn mày có chút xấu xí.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Hỗn Độn lão tổ. Hỗn Độn lão tổ nghe thấy giọng nói này liền mở choàng mắt, rất sững sờ nhìn người xa lạ xuất hiện ngay trước mắt, có chút khiếp sợ, có chút mơ hồ, không phản ứng kịp.
Hỗn Độn lão tổ nhìn quanh bốn phía. Xác định nơi này chính là nơi anh ta thanh tu, không sai chỗ. Anh ta đang ở nơi sâu trong biển Hỗn Độn, muốn đến chỗ này của anh ta cơ bản là chuyện không thể nào. Tạm chưa nói dị thú Hỗn Độn sẽ cản trở đối phương, chỉ những cơn lốc Hỗn Độn là đã có thể xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Hỗn Độn lão tổ chậm rãi mở miệng nói: “Mấy người là ai?”
Tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng anh ta thân là Hỗn Độn Hải lão tổ, gặp chuyện đương nhiên không thể để lộ vẻ rất khiếp sợ, bèn hỏi rất bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy rất có phong cách.
Lâm Phàm nói: "Tôi là Lâm Phàm, đến từ thành phố Duyên Hải.”
“Thành phố Duyên Hải?”
Hỗn Độn lão tổ nhíu mày. Cái tên kỳ quái này, rốt cuộc là tại sao tới đây. Bây giờ anh ta rất khó hiểu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng có chút không dám tin.
Long Thần nhìn chằm chằm vào đối phương, phát hiện thực lực người thần bí này mạnh hơn ông ta rất nhiều. Quả nhiên cấm địa Tinh không rất nguy hiểm. Mấy tên đã đụng mặt đều rất mạnh, nhất là người trước mắt này, người này là cường giả mạnh nhất mà ông ta thấy.
Lâm Phàm nói: "Ừ, là đến từ thành phố Duyên Hải, muốn hỏi ông một vài chuyện, chẳng hay ông có thể nói cho tôi biết hay không."
Hỗn Độn lão tổ rất nghi hoặc, cảm thấy không hiểu lắm, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt anh ta, còn muốn hỏi thăm một vài chuyện với anh ta, chẳng qua những cái này đều không quan trọng. Quan trọng chính là bọn họ là ai?
Hỗn Độn lão tổ nói: “Nơi này là vùng thanh tu của tôi, mời các cậu đi.”
Anh ta không muốn có thêm rắc rối, không biết bọn họ muốn làm gì.
Lâm Phàm nói: "Xin lỗi, quấy rầy ông rồi, chỉ muốn hỏi thăm ông một vài chuyện, chỉ cần ông nói cho tôi biết, chúng tôi sẽ đi ngay."
Hôm nay anh bức thiết muốn tìm con gái Khả Lam. Chỉ cần kiên trì hỏi thăm không ngừng thì nhất định có thể tìm được.
Hỗn Độn lão tổ híp mắt, khí tức Hỗn Độn chung quanh dần dần bắt đầu cuồng bạo. Lúc này, anh ta thanh tu không biết qua bao nhiêu năm tháng, thật sự là chưa từng có ai dám can đảm nói như vậy với anh ta. Đã nói rất rõ ràng mà vẫn không đi.
Long Thần nói khẽ: “Có lẽ anh ta đã tức giận.”
Nghĩ cũng đúng, cho dù là một vị cường giả nào thì khi gặp phải tình huống như Lâm Phàm thì cũng sẽ tức giận. Cái này có liên quan đến tôn nghiêm của cường giả, anh khiêu khích tôn nghiêm cường giả như thế thì dù là ai cũng sẽ không nhịn được.
Lâm Phàm nói: "Ông tức giận à?"
Long Thần đỡ trán. Chuyện đã rõ còn cố hỏi, có cần phải nhục nhã người ta như vậy không, bộ không thấy khí tức chung quanh đã bị bóp méo vì đối phương đã phẫn nộ sao.
Hỗn Độn lão tổ giận dữ, sát chiêu tinh thần kinh khủng nghiền ép Lâm Phàm. Trong lúc đó, sắc mặt Long Thần thay đổi, bấy giờ mới cảm nhận được đối phương mạnh như thế nào. Mặc dù nói đối phương không có thi triển uy áp tinh thần với ông ta nhưng mà ông ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được uy thế này đáng sợ cỡ nào. Nhưng rất nhanh, ông ta liền nhận ra tình huống không tồi tệ như ông ta nghĩ. Lâm Phàm lạnh nhạt không nhúc nhích, đối mặt với uy áp tinh thần của Hỗn Độn lão tổ nhưng anh không chút sợ hãi, đi từ từ đến trước mặt đối phương, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ Hỗn Độn lão tổ, bàn tay chậm rãi hạ xuống đặt lên vai của anh ta.
Lâm Phàm nói: “Chúng tôi không có ác ý.”
Nhưng đối với Hỗn Độn lão tổ, đối phương giơ bàn tay đặt lên vai của anh ta đủ để nói rõ một việc, thực lực của người đứng trước mắt mạnh hơn anh ta nhiều.
Ngay sau đó, Hỗn Độn lão tổ thu khí tức, không còn phẫn nộ như trước đó.
“Mấy người có chuyện gì?" Hỗn Độn lão tổ hơi lui về sau một bước, muốn bảo trì khoảng cách tương đối an toàn với Lâm Phàm, chỉ là khoảng cách này đối với Hỗn Độn lão tổ đã rất xa xôi. Chẳng qua đã cách xa thế này nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy sự áp lực to lớn. Lâm Phàm nghĩ đến dáng vẻ của Khả Lam, một bức tranh xuất hiện trước mặt Hỗn Độn lão tổ.
“Có từng nhìn thấy người này không?”
Hỗn Độn lão tổ lắc đầu nói: "Chưa từng thấy."
Lâm Phàm có chút thất vọng, thật sự rất đáng tiếc. Nếu như đã từng gặp thì thật là tốt biết bao, sẽ không có nhiều chuyện như vậy rồi. Song, tuy vậy, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần nỗ lực tìm kiếm thì nhất định có thể tìm được.
Lâm Phàm trò chuyện với Hỗn Độn lão tổ, muốn biết một vài chuyện anh muốn biết. Thái độ đối phương đã khác xa trước đó, không có bực bội như hồi đầu nữa. Anh xưa giờ luôn tin rằng điều kiện tiên quyết để trò chuyện hữu hảo với nhau chính là.... mọi người có thể sống chung hòa bình.
“Cảm ơn, lúc nãy quấy rầy ông rồi, bọn tôi đi đây.”
Lâm Phàm có chút tiếc nuối, trên mặt hiện vẻ vui vẻ, sau đó dẫn theo nhóm Long Thần đi. Hỗn Độn lão tổ nhìn đối phương biến mất ngay trước mắt. Bỏ qua quy tắc cấm địa Tinh Không, xé rách không gian, trực tiếp biến mất. Anh ta hoàn toàn khiếp sợ, bọn người kia rốt cuộc là ai?