To con, nhìn mày có chút xấu xí. (2)
Dần dần, Long Thần phát hiện sự việc có chút không giống trong suy nghĩ của ông ta. Thậm chí tựa như nằm mơ. Lâm Phàm viếng thăm cường giả trong cấm địa Tinh Không, không chỉ có thăm Hỗn Độn lão tổ, mà còn có một vài cường giả khác. Những cường giả bậc này đối với Long Thần là thuộc hàng cường địch đụng phải chỉ mất mạng. Những cường giả trong cấm địa Tinh Không, có một vài người giống như Hỗn Độn lão tổ, nhìn thấy bọn họ xuất hiện một cách “rạch trời rơi xuống” đều sẽ tỏ vẻ phẫn nộ. Nhưng rất nhanh sau đó, có thể nhận ra cuối cùng những cường giả này đều trở nên hữu hảo như Hỗn Độn lão tổ, bằng lòng nói chuyện cùng Lâm Phàm, có một vài người còn muốn nhiệt tình hơn Hỗn Độn lão tổ. Cuối cùng, Long Thần khắc sâu thấu hiểu một đạo lý. Chỉ cần là cường giả thì không cần biết ở đâu cũng rất được hoan nghênh.
“Lâm Phàm, người cậu muốn tìm chưa chắc ở đây.”
Long Thần cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng có chút nghi hoặc, ban đầu không xác định là rốt cuộc có ở đây hay không, thế nhưng lại tới đây tìm kiếm, dựa vào cái gì để xác định người đó ở đây chứ?
Lâm Phàm nói: "Không sao, tôi tìm kiếm tất cả những nơi tôi biết một lần là được. Nếu như nơi đây không có, vậy thì ở nơi khác, bây giờ tôi đang nghĩ một việc, tôi cảm thâdy nơi này có chút quen thuộc, chỉ là không khẳng định cho lắm."
"Quen thuộc?" Long Thần quen tác phong của Lâm Phàm, nhưng khi nghe anh nói thì dù thế nào vẫn mơ hồ, rất khó để hiểu anh nói thế là có ý gì.
Lâm Phàm nói: "Ừ, chỉ là không biết có phải là tôi nghĩ như vậy hay không."
Lúc này.
"Lâm Phàm, tôi đói quá."
Ông Trương vuốt bụng, đi ra ngoài cũng được một khoảng thời gian rồi, bụng kêu ra tiếng rồi.
Lâm Phàm nói: "Chúng ta đi tìm chút ăn trước.”
Ông Trương gật đầu: “Ừ.”
Long Thần nhìn ông Trương, khi nghe ông nói đói bụng thật sự bị hoảng sợ. Sau đó mới nghĩ rằng hóa ra bên cạnh chúng ta còn một người phàm, nhìn biểu cảm rất nghiêm túc của ông, đúng là đang vì đói khát mà cảm thấy buồn rầu.
Sau đó, Lâm Phàm dẫn theo nhóm ông Trương đi lại trong cấm địa. Đối với người khác nơi đây rất nguy hiểm, nhưng đối với nhóm Lâm Phàm thì giống như hậu hoa viên.
Trong cấm địa.
Một Cự Thú Tinh Không khổng lồ phiêu lưu chẳng có mục đích, đối với Cự thú, chúng nó trôi đến đâu thì ở nơi đó, từ trước đến nay chưa từng chủ động đi đâu.
Lâm Phàm hỏi: “Ông Trương, ông muốn ăn con cự thú này không?”
Ông Trương lắc đầu nói: "Không muốn ăn, tôi cảm thấy nó không đáng yêu chút nào, còn rất xấu, chắc chắn không thể ăn."
Lâm Phàm nói: “Ừ, vậy tiếp tục tìm cho ông.”
Long Thần đi theo ở bên cạnh, nghe thấy Lâm Phàm nói vậy, trong lòng có một cảm giác đặc biệt, tựa như không nghĩ tới sẽ là như thế này, đồng thời nhìn về phía Cự Thú Tinh Không ở xa xa. To con.... sống chết của mày đã không còn do mày thao túng nữa. Lúc nãy mới có người bàn luận mày ăn có ngon không. Nếu như mày cũng biết nói thì e rằng mày không thể phiêu lưu thảnh thơi vậy, sợ là đã sớm tìm chỗ lẩn trốn rồi. Chẳng qua cũng may! Mày có hơi xấu xí nên không được thích.
Lúc này, một con Cự Thú giống như sói nhưng lưng là mai rùa đen đang ngao du trong cấm địa, cuộc sống của nó ung dung tự tại, vô tư vô lự, chỉ cần không trêu chọc mấy sự tồn tại đáng sợ trong cấm địa thì căn bản không có việc gì. Hơn nữa Cự Thú Tinh Không chúng nó có chỗ dựa, lỡ như gặp phải tình huống nguy hiểm thì vẫn có thể đi tìm chỗ dựa.
“Hả?”
Nó phát hiện ở nơi xa xa có một sinh linh nhỏ bé đang đứng đó, hình như đang nhìn nó. Phản ứng đầu tiên của nó là cảnh giác nhìn chằm chằm vào những sinh linh kia.
Kỳ lạ, bọn người đó là ai? Nhìn chằm chằm vào mình, kỳ lạ thật. Trong lòng của nó có vài ý nghĩ, sinh linh có thể xuất hiện ở nơi đây đều có chút thực lực, hay là mình nuốt bọn chúng, tuy nói chút thịt đó không đủ nhét kẻ răng nhưng cảm giác luyện hóa nhất định rất tuyệt.
Lâm Phàm hỏi: “Ông Trương, con này thấy sao?”
Ông Trương kinh ngạc nói: "Oa, trông được đó, tôi cảm thấy nhất định là rất ngon, cậu thấy sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Ừ, ông nói vậy thì nhất định là vậy rồi.”
Chỉ cần ông Trương thích là được rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Ông Trương khó xử nói: "Lâm Phàm, thế nhưng người ta không có thể hiện sự nghi ngờ của họ với chúng ta, chúng ta ăn tươi người ta như vậy có phải không tốt không?"
Lâm Phàm nói: "Tôi có cách."
Tà Vật Công Kê nhìn thoáng qua ông Trương, ông cũng biết người ta không có trêu chọc ông mà ông mở miệng là ăn ăn, biết không tốt mà còn muốn ăn, thật sự rất quá đáng. Nhưng nó biết chất lượng thịt của con Cự Thú này rất tốt, ẩn chứa năng lượng dồi dào mạnh mẽ, ăn một miếng bằng không biết bao nhiêu năm tu luyện. Từ sau khi trở thành gián điệp, Tà Vật Công Kê liền cảm thấy mình cần cù chăm chỉ, một lòng vì sự nghiệp Tà Vật mà phấn đấu, dựa vào bản thân khác hẳn thiên phú của người thường, tu vi tăng vọt rần rần. Đến được bậc này là dựa vào gì? Chính là dựa vào cần cù và thiên phú.
“Ồ, kỳ lạ. Sinh linh nhỏ bé này thế mà đi về phía tôi. Chẳng lẽ bị thân hình to lớn cao ngạo của tôi hấp dẫn! ?”