Long Thần: Ừ, tôi thấy rồi.
Cự Thú Tinh Không nghĩ một cách chảnh chó, cho rằng rất có khả năng, Cự thú có uy danh, người bình thường nhìn thấy chắc chắn là chạy vội như ngựa không dừng vó, sao có thể dũng cảm tới gần nó chứ. Nhưng tất nhiên là nghĩ không sai, đúng là bị thân hình to lớn cao ngạo hấp dẫn.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Cự thú, vẫy tay: "Xin chào, anh bạn trông thật đáng yêu."
Chào hỏi thân thiện.
Cự thú chậm rãi cúi đầu xuống, trong mắt lóe ra vẻ nghi hoặc, trong mắt nó, sinh linh rất nhỏ bé.
Lâm Phàm chỉ vào ông Trương nói: "Bạn của tôi là ông Trương có hơi đói. Tôi muốn cắt một miếng thịt trên đùi anh bạn. Tay nghề của tôi đặc biệt tốt, thịt nướng là sở trường tuyệt kỹ của tôi, anh bạn nhất định sẽ bị mùi thơm này mê hoặc. Nói hơi nhiều rồi, nếu như anh bạn không từ chối thì tôi sẽ ra tay nhé.”
Khóe miệng Long Thần giật giật. Còn có kiểu nói chuyện như vậy sao? Phàm là có chút trí tuệ thì đều khó có khả năng chấp nhận yêu cầu quá đáng như vậy của anh. Cự Thú sang chấn, nó nghe hiểu Lâm Phàm nói cái gì cho nên mới ngây người, trong đầu vang lại lời nói của sinh linh hèn mọn trước mắt, cắt thịt trên đùi của mình?
Ngay lúc đang ngẩn ngơ, chỉ thấy sinh linh ngay trước mắt này vỗ nhẹ bắp đùi của nó, tìm một nơi có cảm giác thịt ngon, nắm thịt bắp đùi của nó lên, ngón tay vung lên, một tiếng “phập” vang, máu tươi chảy xuôi xuống sau đó sinh linh đó vẫy tay với mình.
“Cảm ơn nha.”
Lâm Phàm cầm theo thịt bắp đùi của Cự Thú đi về phía ông Trương. Tảng thịt này rất lớn, nhưng mà đối với Cự Thú chỉ như con bò rụng lông mà thôi, căn bản không được xem là cái gì.
“À hú...”
Cự Thú đã kịp phản ứng gào một tiếng, đau đớn thúc đẩy nó hét một tiếng chói tai, sau đó hoàn toàn phẫn nộ gầm thét.
Đáng giận!
Nó không ngờ rằng một sinh linh nhỏ bé vậy mà thật sự cắt thịt của nó. Sau đó nó như cuồng bạo áp đảo lao về phía Lâm Phàm, giơ vuốt khổng lồ đập một cách hung tợn, sức mạnh đáng sợ chấn động không gian cấm địa, Lâm Phàm quay người, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ được.
Ầm ầm!
Tiếng chấn động truyền đến.
Cự Thú thừ người nhìn Lâm Phàm, một vuốt rất nặng đánh xuống thế mà không chút si nhê. Ngay sau đó, Cự thú và Lâm Phàm đối mặt nhau, ngay cái nhìn này, dường như Cự Thú cảm nhận được một sự nguy hiểm đáng sợ đang bao phủ nó, sinh linh cắt thịt nó nhất định rất khủng bố. Nó vốn định đập Lâm Phàm thành thịt băm, nhưng bây giờ... Nó không nghĩ được gì, ý nghĩ duy nhất bây giờ chính là “bây giờ tôi hối hận còn kịp không?”
Lâm Phàm hỏi: “Có gì không?”
Cự Thú nâng vuốt, phát hiện đối phương không cầm vuốt mình, trong lòng có chút an ủi, chắc có lẽ không làm gì mình đâu. Lúc này, Cự Thú lắc đầu điên cuồng.
“Không có gì.”
Lâm Phàm mỉm cười nhìn đối phương, sau đó đi đến trước mặt ông Trương: “Ừ. Nhìn này, tôi mang thịt về rồi, vị trí tôi chọn là ngon nhất, có lẽ mùi vị sẽ rất ngon.”
Ông Trương nhìn thịt trước mắt, sớm đã có chút khó nhịn. Rất muốn ăn, nghĩ đến mùi vị thịt nước miếng liền tuôn như thác rồi. Long Thần thật sự bội phục Lâm Phàm, chuyện mà anh làm được không có chuyện nào là chuyện mà người khác có thể làm, ví dụ hiện tại, nếu là người bình thường thì tuyệt đối không làm được.
Họ nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt.
Nhìn bàn tay thoăn thoắt của Lâm Phàm, Long Thần biết chắc chắn chuyện này làm không ít lần rồi. Nếu như không thử nhiều lần thì tuyệt đối không thể có kinh nghiệm phong phú vậy được. Cự Thú không hiểu sao bị cắt một miếng thịt đang rất ấm ức nhìn đám súc sinh này. Nó ngửi ngửi.
Cự thú nói thầm: “Mùi thơm quá.”
Ngay sau đó liền muốn tát mặt mình một cái thật đau. Đây là thịt của mình, bây giờ bị gác trên một đống lửa nướng mà còn nói mùi vị rất thơm, quả là hành vi đáng giận khó mà tha thứ mà. Cự Thú nhìn chằm chặp bọn họ, khắc sâu dung mạo của bọn họ vào lòng. Tôi muốn nhớ kỹ dáng vẻ của mấy người vĩnh viễn! Chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến mấy người trả một cái giá thê thảm đau đớn, chó má thật...
Lâm Phàm hô: “Này, Cự Thú."
Cự thú nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ xâu thịt đã nướng chín nói: "Có muốn thử miếng không, mùi vị cũng được lắm.”
Nó ngửi thấy mùi thơm, có xúc động nhất thời nhưng xúc động nhất thời này đã bị nó đè xuống rất mau. Gặp quỷ rồi ư? Sao mình có thể là loại Cự Thú tự ăn thịt mình được?
Lúc này, ông Trương cầm lấy thịt xiên, ăn tới miệng dính đầy mỡ, Tà Vật Công Kê chủ động đến gần, những lúc này, anh chủ động thì rất có thể sẽ đạt được một lượng lớn đồ ăn, nếu như lùi về sau có lẽ không còn gì ăn. Con nít biết khóc mới có sữa, con nít hiểu chuyện vĩnh viễn chịu thiệt. Tà Vật Công Kê nằm vùng tại thành phố Duyên Hải, cái khác không học được nhưng vẫn học được đạo lý này.
Cự thú ở xa xa ấm ức tới mức nước mắt sắp rớt xuống, đám người kia có còn là người không? Quả là ác quỷ mà! Cắt thịt của mình, còn chế giễu mình, bảo mình ăn thịt của mình. Tuy rằng rất thơm, nhưng sao mình có thể để bọn họ nhục nhã, cứ chờ đó cho tôi, tôi nhất định phải báo thù. Nó nhận ra bọn họ không chú ý tình huống xung quanh, Cự Thú quyết đoán chạy trốn.