Long Thần: Ừ, tôi thấy rồi. (2)
Long Thần chứng kiến biểu cảm của Cự thú từ đầu tới cuối, ông ta lộ ra vẻ đồng cảm với Cự Thú này. Không cần nghi ngờ năng lực của mày, nếu không phải mày gặp phải Lâm Phàm thì mày vẫn là một con thú đẹp nhất cấm địa Tinh Không, chỉ là rất đáng tiếc, mày gặp ngay anh ta, mày chính là tâm điểm ức hiếp của anh ta, may mắn mày khổng lồ nên thịt quá nhiều nên chỉ mất một miếng thịt đùi. Nhưng nếu mày chỉ bằng con gà mái thì hậu quả e là mày khó mà nghĩ nổi.
Anh hỏi: “Ông Trương, còn đói không?"
Lâm Phàm thấy ông Trương ăn rất vui vẻ, trên mặt anh hiện lên nụ cười sáng lạn, chỉ cần ông ta hạnh phúc là tốt rồi, cái khác không cần để ý nhiều.
Ông Trương vuốt cái bụng tròn trịa, nói: "Ừ, ăn no rồi."
Nếu như chưa ăn no, Lâm Phàm thương lượng với Cự Thú một chút, xem có thể đưa cái đùi còn lại ra hay không, để mình cắt thêm chút thịt nữa.
Lâm Phàm nói: “Được, chúng ta tiếp tục xuất phát.”
Long Thần biết có nói Lâm Phàm cũng không thông, hành động lỗ mãng thật sự sẽ gặp nguy hiểm đấy. Ngay trong khoảng thời gian này, ông ta cảm nhận rõ ràng được vài luồng Thần Niệm rất mạnh rà quét bọn họ. Nhìn như vô tình nhưng thật ra nhất định là đang chú ý bọn họ.
Hành vi của Lâm Phàm quá ngông cuồng, hoàn toàn không xem cường giả trong cấm địa Tinh Không ra gì, đối với những cường giả kia, cường giả lạ lẫm đi vào cấm địa Tinh Không, bọn họ sẽ nghĩ chắc chắn là có chuyện lớn. Nhưng cho dù là trong Tinh Không, nếu như Lâm Phàm rời khỏi hành tinh của anh, hoành hành trong Tinh Không sẽ dẫn tới lão tổ các tộc đều chú ý tới anh, muốn biết rốt cuộc mục đích của anh là cái gì.
Long Thần nói: "Lâm Phàm, chúng ta vẫn nên chú ý một chút, đã có rất nhiều cường giả trong cấm địa chú ý chúng ta."
Anh đáp: "Ừ, tôi biết rồi, không có chuyện gì đâu, tôi không cảm nhận được ác ý, có lẽ là tò mò.”
Đương nhiên Lâm Phàm biết có người đang cảm nhận bọn họ, nhưng những cái này không phải chuyện trọng yếu. Anh chỉ muốn tìm ra Khả Lam.
Từ khi Lâm Phàm xuất hiện, các cường giả của cấm địa đã từng mạnh ai nấy chiếm lĩnh phần mình và đều chỉ ở trong phần đất của mình, rất ít khi đi tới đi lui, nhưng từ lúc Lâm Phàm đến, bọn họ trao đổi thần thức, thảo luận người này rốt cuộc là từ đâu đến. Bởi vì Lâm Phàm mang đến cho bọn họ một cảm giác nguy cơ. Chỉ là bọn họ đều không biết Lâm Phàm là ai. Bọn họ truy tìm ngọn nguồn cuối cùng, mới biết đối phương đến từ bên ngoài cấm địa Tinh Không.
Lâm Phàm thăm viếng hết vị cường giả này đến vị cường giả khác trong Tinh Không, cường giả có thể được Lâm Phàm thăm viếng đều là cường giả chân chính có thể xếp hàng đầu trong cấm địa. Nếu như bọn họ biết nhất định sẽ rất hân hoan, không ngờ chúng ta lại được người ta coi trọng như thế.
Dần dần, bọn họ không ngừng tới gần chỗ sâu trong cấm địa Tinh Không, xung quanh đó có vật chất kỳ lạ bao phủ. Long Thần dừng bước lại, cau mày. Dưới ánh mắt nghi hoặc Lâm Phàm, chỉ thấy Long Thần tới gần vật chất kỳ lạ, vươn tay ra chậm rãi đụng vào, ngay khoảnh khắc chạm vào, tiếng xì xì truyền đến, Long Thần bị hù vội rút tay về. Ông ta cúi đầu nhìn, vật chất kỳ lạ này thậm chí còn có khả năng ăn mòn mãnh liệt.
Lâm Phàm hỏi: “Sao vậy?”
Long Thần nói: "Nơi đây bao phủ một loại vật chất thần bí, tôi không ngăn được. Nếu như tùy tiện tiến vào thì tôi sẽ chết."
Lời này thốt ra từ trong miệng Long Thần. Bất cứ một vị cường giả Tinh Không nào nghe thấy cũng sẽ khiếp sợ thay đổi sắc mặt, ngay cả Long Thần cũng không đỡ nổi thì người nào có thể đỡ nổi?
Bởi vì là đi theo bên người Lâm Phàm nên Long Thần không cảm nhận sâu sắc được sự nguy hiểm của cấm địa Tinh Không. Nhưng mà bây giờ ông ta đã biết rõ, sự nguy hiểm của cấm địa Tinh Không đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta. Nếu không phải có Lâm Phàm dẫn theo ông ta thì có khi không thể đi được tới đây, có lẽ mới nửa đường đã gặp phải nguy hiểm.
“vậy hả?”
Lâm Phàm thử làm theo động tác vừa nãy của Long Thần. Anh vươn tay đưa vào bên trong, đúng là cảm nhận được sức ăn mòn, nhưng sức ăn mòn này cũng thường thường, có cũng được mà không có cũng không sao. Sau đó anh lấy tay ra, đung đưa trước mặt Long Thần: “Đâu có gì đâu.”
Nhìn thấy tình huống này, khóe miệng Long Thần hơi hơi giần giật.
Ừ... thấy rồi.
Ngẫm lại ngày xưa, Long Thần ông ta cũng là nhân vật vang dội, cái khác không dám nhiều lời chứ trong Tinh Không cũng có thể xếp vào hàng đứng đầu.
Nhưng còn bây giờ thì sao... Chẳng biết tại sao, Long Thần cảm thấy mình như là một người tùy tùng hàng tuyển, chỉ đi theo bên cạnh Lâm Phàm. Cường giả không ai bì nổi, sống tới giờ thành dáng vẻ của Độc Nhãn Nam. Nếu Độc Nhãn Nam biết, có lẽ sẽ vỗ vai của ông ta, thấm thía nói với ông ta rằng: “Hoan nghênh sự gia nhập của ông, ông không phải một mình.”
Lâm Phàm nói: “Tôi dẫn các ông vào.”
Khi bọn họ bước vào bên trong, các cường giả trong cấm địa đã hoàn toàn sôi trào, truyền âm chấn động, vang vọng khắp cấm địa.
"Cái gì? Bọn họ vậy mà đi vào.”
"Đó là vùng đất tử vong trong những vùng cấm kỵ, ai đi vào cũng chết.”
“Vị này... Hình như còn đi vào trong.”
“Bắt đầu khiếp sợ rồi.”