Tôi xem mấy người là người bình thường, nhưng mấy người lại xem tôi là đồ đần.
Bọn họ không ngờ đối phương vậy mà dám can đảm đi vào, hơn nữa vật chất ăn mòn này thế mà không gây ảnh hưởng tới bọn họ. Cái này khiến cho bọn họ rất khiếp sợ, hơn nữa là còn có sự kinh ngạc không biết biểu đạt như thế nào. Bọn họ sinh hoạt trong cấm địa, biết rất nhiều nơi đáng sợ nguy hiểm, cho dù là bọn họ thì cũng không dám bước vào. Bàn về những cường giả sống trong cấm địa, bọn họ không biết cấm địa xuất hiện từ khi nào, dường như cực kỳ lâu trước kia đã tồn tại, có một người khủng bố sáng tạo vùng đất khủng bố. Có rất nhiều kiến giải, nhưng không một ai biết chân tướng như thế nào. Và những cường giả này đều ra đời từ trong cấm địa, ẩn chứa sức mạnh căn nguyên của cấm địa, cấm địa có hạn chế với bọn họ.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, nói với Long Thần: "Có chút áp lực."
Long Thần ngây người nhìn Lâm Phàm.
Áp lực? Cậu thế mà nói nơi đây chỉ có chút áp lực? Bây giờ ông ta đã bị hoàn cảnh này dọa tới mức đạo tâm cũng có chút bất ổn, thân là cường giả Tinh Không như ông ta, từng thấy rất nhiều nơi nguy hiểm, cũng đã gặp không ít đại khủng bố, nhưng đặt lên bàn cân so sánh thì chênh lệch giữa hai nơi có hơi lớn. Trong không gian đen kịt, ngẫu nhiên có ánh sáng chợt lóe lên, hình như loại hào quang này ẩn chứa sức mạnh mang tính hủy diệt, chạm vào nhất định sẽ chết.
“Vù!”
“Vù!”
Cẩn thận nghe thì có thể nghe được có âm thanh nặng nề truyền tới từ bốn phía. Giống như là có sinh vật đáng sợ nào đó đang hô hấp.m thanh nặng nề vô cùng, đánh vào tâm hồn của từng người.
Long Thần hỏi: “Có nghe thấy không?”
Lâm Phàm nói: "Có nghe thấy."
Ông Trương nắm cánh tay Lâm Phàm, nói: "Tôi hơi sợ."
Lâm Phàm an ủi, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Ông Trương nói: "Tôi sợ bóng tối."
Lâm Phàm nghe thấy ông Trương sợ tối, gật đầu, trầm tư, ngay sau đó liền nghĩ ra một cách. Anh đã khống chế nguyên tố, tuy rằng nơi đây chưa chắc có nguyên tố nhưng sức mạnh Bản Nguyên đều tương thông.
Anh chậm rãi vươn tay. Ngay sau đó, vô số điểm sáng quy tụ trong lòng bàn tay Lâm Phàm. Tiếp đó anh nhẹ nhàng vung lên, điểm sáng bay đi bốn phương tám hướng tựa như sao băng, con đường đen kịt sáng lên trong nháy mắt.
Lâm Phàm nói: “Ông Trương, bây giờ hết sợ chưa?”
Ông Trương phấn khởi vỗ tay nói: "Ừ, tôi không còn sợ hãi xíu nào nữa."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt ông Trương, tâm trạng Lâm Phàm rất tốt, anh hy vọng ông Trương có thể luôn luôn vui tươi như vậy. Đương nhiên, cho dù là tìm được con gái thì anh cũng không thể khiến ông Trương có cảm giác mất mát, mà là phải “mưa móc đều dính”, như vậy bất kể là ai cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của anh.
Long Thần đã bị bản lĩnh của Lâm Phàm dọa sợ. “Trở tay làm mây, lật tay ra mưa”, bản lĩnh cỡ này ông ta không làm được. Nếu như là không gian bình thường thì ông ta thích là có thể làm được, nhưng nơi này chính là nơi nguy hiểm trong cấm địa. Tạm không nói cái khác, chỉ nói nơi đây có đại khủng bố đang ẩn núp thì không thể để người ta làm chuyện thế này được. Anh ta mạnh tới cỡ nào thế?
Long Thần cùng Lâm Phàm đã so đấu. Khỏi cần phải nói, về phương diện thực lực này ông ta thừa nhận thực lực Lâm Phàm chỉ mạnh mẽ hơn ông ta một chút mà thôi, nhưng tình huống bây giờ hình như có chút gì đó là lạ. Thực lực của hai bên chênh lệch có hơi lớn đó nha.
Đột nhiên, Long Thần nhíu chặt mày, một luồng uy thế đáng sợ như nghiền ép đang đến. Luồng uy thế này tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với ông ta, dồn ép khiến lồng ngực ông ta vô cùng khó chịu.
Thật mạnh!
Ngay sau đó, ông ta kinh hãi phát hiện nơi phương xa có một hình bóng khổng lồ đi tới. Hình như bóng dáng này xuyên qua cả trời xanh, nó bị một tầng sương mù bao phủ, khiến ông ta có một cảm giác áp chế rất mạnh.
"Đây là..."
Long Thần lui về sau mấy bước, biểu cảm nghiêm túc nhìn đằng trước. Tà Vật Công Kê run lẩy bẩy, thu cánh, ngoan ngoãn thành thật trốn sau lưng Lâm Phàm, vẻ mặt rất hoảng sợ, có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời. Với nó việc đáng quan ngại nhất là vấn đề huyết mạch, áp chế về mặt huyết mạch là khủng khiếp nhất. Không phải là Tà Vật Công Kê sợ đối phương, mà là uy áp đối phương phát ra đã áp chế linh hồn của nó thật sâu. Đương nhiên, Tà Vật Công Kê có Lâm Phàm với tư cách là chỗ dựa, thật ra nó không hề sợ hãi, cho dù là dưới tình huống bị áp chế thì nó cũng có thể ngạo nghễ ngóc đầu lên, hướng về phía đối phương một cách ngạo mạn khí phách. Cực không khoa trương khi nói một câu “Trong cơ thể mày chảy xuôi huyết mạch giống của tao, nói không chừng là bà con xa của tao cũng nên đó.”
Long Thần lầm bầm: “Lâm Phàm…”
"Hả?" Lâm Phàm rất khó hiểu nhìn Long Thần, không biết tại sao ông ta đột nhiên khẩn trương như vậy, là vì bóng dáng đang đi tới từ phương xa mang đến cho ông cảm giác áp lực rất lớn sao? Nếu là như vậy, vậy thật ra thật sự không cần lo lắng.
Long Thần nói: “Hắn đã đến.”
Lâm Phàm nói: "Tôi thấy rồi."
“Anh không nghĩ cách sao?” Theo khoảng cách đối phương càng ngày càng tới gần, áp lực đè xuống Long Thần cũng càng lúc càng lớn, áp đến mức ông ta đã có chút khó thở. Giống như suy nghĩ của ông ta, sự đáng sợ của cấm địa Tinh Không không phải là thứ ông ta có thể tưởng tượng được.