Tôi xem mấy người là người bình thường, nhưng mấy người lại xem tôi là đồ đần. (2)
Lâm Phàm nói: "Không nghĩ cách, đối phương đi từ xa tới đây, hơn nữa không mang địch ý với chúng ta, để xem hắn muốn làm cái gì."
Theo từng bước di chuyển ngày càng tới gần của bóng dáng đó, không gian chung quanh đều giống như đang bị chấn động, có tiếng rạn nứt giống như mặt kính đang dần dần xuất hiện vết rạn. Rất nhanh, bóng dáng kia đi đến trước mặt nhóm Lâm Phàm, hắn cao lớn như một ngọn núi lớn, phải ngẩng đầu thì mới có thể nhìn thấy đối phương.
“Xin chào!”
Lâm Phàm chủ động chào hỏi đối phương, vẫy vẫy tay, biểu hiện rất thân thiện. Anh biết người khổng lồ thần bí trước mặt này rất mạnh, Long Thần không phải là đối thủ của đối phương. Bảo sao lại lộ ra vẻ sợ hãi vậy, nói cho cùng là năng lực thua đối phương, điều này có thể lý giải.
Toàn thân người khổng lồ này bao phủ một lớp sương mù, chỉ vẹn vẹn có hai con mắt to lớn chiếu ra một hào quang chói lòa kỳ dị. Hắn không đáp lời Lâm Phàm, cứ thế rất yên lặng nhìn Lâm Phàm. Bất cứ một ai khi đối mặt với tình huống này đều sẽ cảm thấy áp lực cực lớn, uy áp đó đến từ cường giả vĩ độ cao đối với kẻ yếu, muốn nói ai có thể chịu đựng được sức ép này, tất nhiên chỉ có Lâm Phàm rồi.
Ông Trương lôi kéo quần áo Lâm Phàm, nói: "Lâm Phàm, có phải hắn không biết nói chuyện hay không?"
Lâm Phàm trầm tư, nói: "Ừ, có khả năng này, thật là đáng thương, chúng ta phải quan tâm hắn."
"Tôi biết mà." Ông Trương là người thiện lương, gặp những chuyện này chỉ muốn không thể để cho đối phương cảm thấy đau lòng buồn bã. Dù sao chỉ một câu nói cũng rất có khả năng tạo thành một vết thương hằn sâu cho đối phương. Chỉ là không ai biết trong lòng người khổng lồ này đang cực kỳ mất bình tĩnh.
“Gặp quỷ rồi, rốt cuộc bọn người này là ai?”
“Thế mà lại thay đổi quy tắc của nơi này.”
Thân là Khán Thủ Giả nơi đây, người chế tài, ngăn cản tất cả người tiến vào đây, đây là sứ mạng của hắn, hơn nữa còn là trách nhiệm của hắn, bất cứ kẻ nào tiến vào nơi đây đều sẽ phải chịu một sức mạnh áp chế rất đáng sợ.
Ông Trương nói: “Lâm Phàm, tôi trao đổi với ông ta cái nhé.”
Lâm Phàm nói: “Ông biết cách trao đổi như thế nào sao?”
Ông Trương cười, một nụ cười vô cùng tự tin: “Trong khoảng thời gian gần đây tôi có xem sơ qua kiến thức liên quan đến phương diện này."
“Vậy hả?”
Lâm Phàm rất kinh ngạc, cảm thấy ông Trương thật là một người học rộng tài cao, hơn nữa còn cảm thấy ông Trương thích học tập tri thức mới giống như anh.
Ông Trương lộ vẻ rất vui vẻ: “Thật đó, tôi cảm thấy cuối cùng tôi cũng đất dụng võ rồi.”
Lúc này, Long Thần chính là một đồng chí xem cuộc vui, không có ý kiến gì khác, chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lâm Phàm, cuộc trò chuyện giữa bọn họ Long Thần luôn có cảm giác có chút không hiểu nổi, rất cao thâm. Người bình thường rất khó mà hiểu nổi.
Ông Trương vẫy vẫy tay với người khổng lồ, sau đó dùng động tác tay kỳ lạ với người khổng lồ, miệng còn phát ra tiếng a ba a ba, dừơng như đang lo lắng đối phương không hiểu động tác tay của mình nên phối hợp với âm thanh.
Ánh mắt Tà Vật Công Kê như đang nhìn kẻ đần, nhìn chằm chằm vào ông Trương.
Gặp quỷ rồi, đây là chuyện mà người có thể làm sao?
Nhân Sâm thở dài một tiếng.
ở lại bên cạnh Lâm Phàm một khoảng thời gian, cuối cùng cũng hiểu rõ một vấn đề, đó chính là hình như chỉ số thông minh của ông Trương không được khả quan lắm. Dù thế nào vẫn nói vài thứ kỳ lạ, làm vài chuyện quái đản nhìn không hiểu.
Lâm Phàm cảm thấy tự hào vì sự thông minh của ông Trương, cười nói: "Long Thần, có phải ông Trương rất có tài năng hay không, ngay cả tôi cũng không biết."
Long Thần kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ “Tôi xem mấy người là người bình thường, nhưng mấy người lại xem tôi là đồ đần, có cần phải vậy không?”
Long Thần dối lòng tán dương: “Đúng vậy, ông Trương rất giỏi.”
Nếu như không phải là không muốn đánh nhau thì thậm chí ông ta còn muốn hỏi ông Trương. Ông khoa tay múa chân làm động tác tay với người ta, ông có hiểu mình làm vậy có nghĩa là gì không? Tôi không tin ông có thể tự hiểu.
Phàm là chỉ cần Long Thần hỏi đến, ông Trương nhất định sẽ nghiêm túc nói cho ông ta biết biết động tác tay vừa nãy của tôi có ý gì. Đừng hỏi, hỏi là nói vớ vẩn với ông.
Người khổng lồ nhìn ông Trương đang như một con khỉ, chậm rãi nói: "Rời khỏi nơi đây."
Giọng nói nặng nề, chấn động như sấm sét vang vọng trong vùng không gian này.
Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc: "Hoá ra ông không có bị câm.”
Long Thần có chút muốn cà khịa rồi “Anh hai, bây giờ là chuyện câm với không câm sao? Có thể thực tế chút không!”
"Rời khỏi nơi đây." Người khổng lồ không dám chủ động ra tay, mấu chốt là vì có phần nhìn không thấu độ nông sâu của Lâm Phàm. Khí tức của sinh linh trước mắt này cho hắn một cảm giác hình như rất quen thuộc, rất kỳ quái, từ đó đến nay hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Lâm Phàm nói: "Không được, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, ông có thể nói cho tôi biết đằng sau có còn đường để đi không?"
"Không có."
"Không! Có! Lúc ông trả lời tôi tôi có thể cảm nhận được ông đang lừa tôi.”
Anh vừa liếc đã nhìn thấu bụng dạ đối phương. Hàng dùng thử, còn định gạt tôi à?