Một hành tinh suy bại.
Ông Trương ngẩng đầu nói: “Không ngờ ông cao lớn tới thế mà vẫn nói dối. Thật là uổng cho cái thân to xác vậy mà.”
Ông Trương chính nghĩa mãi mãi đứng về phía Lâm Phàm. Ông ta không quan tâm hắn nói cái gì, chỉ cần là lời Lâm Phàm nói thì ông Trương đều tin tưởng. Đây là một sự tín nhiệm.
Tà Vật Công Kê gào thét với người khổng lồ, tiếng cục cục rất chói tai. Ở đây chỉ có mình Nhân Sâm nghe hiểu, còn người khổng lồ kia thì nghe không hiểu.
Nhân sâm giơ ngón tay cái lên với Tà Vật Công Kê, mày thật đúng là quá giỏi rồi, tao muốn phiên dịch ra quá đi mất. Ý của nó rất rõ, ý của Tà Vật Công Kê là: "Bà con họ hàng xa kia, chú ý thái độ của ông."
Cái hành vi nhận thân thích lung tung này thật là tồi tệ. Nhưng là do Tà Vật Công Kê mày nói ra thì âu cũng hiểu được. Hèn mọn dựa vào anh đại mà tồn tại, cái loại tác phong gà cậy thế chủ được mày thể hiện vô cùng thấu triệt.
“Các ngươi nên rời khỏi đây, làm loạn sẽ lại rung chuyển đất trời, nơi này không nên có bất cứ sinh linh nào đến đây tìm hiểu.”
Giọng nói người khổng lồ bĩnh tĩnh. Hắn ta từ từ giơ tay, dườngnhư bàn tay được tìm thấy từ trong hư không vô tận, nó mang theo khí tức hỗn loạn, một trận gió lồng lộng bao phủ đất trời.
Long Thần được Lâm Phàm che chở nên không cảm nhận được luồng gió lốc này mạnh cỡ nào, nhưng ông ta có thể nhìn ra trong gió lốc cuồng bạo xen lẫn sức mạnh sấm sét hủy diệt, đó là uy thế đáng sợ mà ông ta không thể chống đỡ.
Long Thần lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Thật là đáng sợ.”
Kể ra những sự đáng sợ được chứng kiến này, đời này nếu không có Lâm Phàm dẫn dắt thì làm gì được nhìn thấy cảnh tượng choáng ngợp như vậy. Ông ta mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
“Ông không nên không thân thiện như vậy.”
Lâm Phàm nhìn người khổng lồ, bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, tựa như một tòa núi lớn giáng xuống hắn. Đối với người khác, sức mạnh này thật đáng sợ, không có cách nào ngăn cản, thế nhưng đối với Lâm Phàm thì hắn chỉ có người không thể không tìm. Dù có đối mặt với tai họa kinh khủng thì cũng phải dũng cảm tiến bước, tuyệt đối không lui.
Ầm ầm!
Lâm Phàm tiếp được bàn tay khổng lồ của hắn ta, hất cánh tay, người khổng lồ bay ngược đi, bay về phương xa, bay thẳng tới vực sâu ở phương xa.
Long Thần lặng im không nói gì. Nếu như đây là sức mạnh của Lâm Phàm thì ý nghĩ duy nhất trong đầu ông ta hiện tại chính là: “Hồi đó là cậu ta nhường sao?”
Chỉ là ông ta nào biết, không phải là Lâm Phàm nhường, mà là sau khi trải qua mộng cảnh đã khiến tu vi Lâm Phàm tăng vọt không ngừng, tốc độ tăng lên quá nhanh, ngay cả ngăn cũng không ngăn được.
Ông Trương phấn khích nói: “Oa, Lâm Phàm, cậu không biết xấu hổ.”
Lâm Phàm nói: "Tàm tạm. Chúng ta đi thôi, đi về phía đó, hắn tacản tôi cũng đồng nghĩa không muốn cho chúng ta đi."
Lúc nên thông minh thì rất thông minh. Cái đầu nhỏ hơi ngẫm nghĩ chút đã hiểu rõ chuyện trong đó.
Ông Trương gật đầu nói: “Ừa.”
Trong lòng Tà Vật Công Kê vô cùng tiếc hận, thật sự là đáng thương cho họ hàng bà con xa, cần gì phải vậy, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Cứ thích ngăn cản đường đi của hắn, không phải là muốn chết sao? Nếu như là tôi thì chắc chắn đã khiêm cung, dùng bộ dạng hèn mọn nhất để cung nghênh đối phương. Đáng tiếc, ông không biết quý trọng, cứ muốn tìm đường chết. Nhìn đi! Cảm giác bị ném bay ra ngoài chắc chắn không dễ chịu nhỉ!
Long Thần muốn nói với Lâm Phàm ngăn cản như vậy nhất định là có lý của họ, vì sao không hỏi rõ ràng chứ. Nhưng nghĩ lại quyết định không nói, nguyên nhân chủ yếu là ông ta không biết nên mở miệng như thế nào.
Người khổng lồ đúng là rất mạnh, chẳng qua trước mặt Lâm Phàm vẫn chưa đáng vào đâu, thậm chí còn chưa bắt đầu đã bị đánh lui. Ngay khi Lâm Phàm tiến lên phía trước, người khổng lồ lại xuất hiện.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ở đây mà có thể trấn áp hắn ta, thậm chí sức mạnh khi trở tay không hề yếu. Đột nhiên tới đây, muốn đi qua khu vực đầy hung hiểm vô cùng này, không thể là kẻ vô danh được.
Lâm Phàm giới thiệu bản thân: “Tôi tên Lâm Phàm. Ông còn muốn cản đường của tôi à? Tôi chỉ muốn tìm người!”
Mắt người khổng lồ sáng như đuốc nhìn Lâm Phàm, im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: "Cảm giác ngươi cho ta rất quen thuộc."
Lâm Phàm vuốt mặt, mỉm cười nói: “Vậy à? Có lẽ là trông tôi thân thiện nhỉ.”
Người khổng lồ không nói gì, lắc đầu. Không phải như đối phương nói, đó là phương diện khí tức quen thuộc, chỉ là quá lâu rồi, những gì quen thuộc đã trở nên rất lạ lẫm, cũng chỉ là bất chợt nảy lên ý nghĩ đó mà thôi. Nhưng tình huống thật sự như thế nào, ai mà biết được.
Người khổng lồ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lâm Phàm nói: "Xuyên qua vùng đất này đi đến tận cùng, đi đến nơi xa tìm kiếm."
Sau một hồi.
Người khổng lồ không nhiều lời, né qua chừa một lối đi, bất kỳai cũng không thể đi qua khu vực hắn ta trấn áp, nhưng duy chỉ có vị trước mắt này là có thể xuyên qua, nguyên nhân rất đơn giản, hắn quá mạnh mẽ, mạnh tới mức người khổng lồ không có bất cứ năng lực phản kháng nào.