Đó đã từng là pho tượng của tôi, tôi là một anh hùng.
Long Thần lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Một hành tinh suy bại. Đáng tiếc, không ngờ đã sinh ra ý chí tự thân mà vẫn không vượt qua được sao?”
Ông ta nhìn Lâm Phàm, trong lòng rất nghi hoặc. Rốt cuộc hắn đang truy tìm thứ gì?
Long Thần hỏi: “Đây là thứ cậu muốn tìm hả?”
Lâm Phàm nói: "Có mùi vị tôi quen thuộc, không có tính sai, chỉ là..."
Hắn không tiếp tục nói hết câu, bởi vì nơi này không giống trong suy nghĩ của anh.
“Hay là xuống dưới xem xem có tốt hơn không.” Long Thần nói. Ông ta nhìn từ mặt ngoài hành tinh này là có thể nhìn ra có lẽ nó không có sức sống, bề mặt màu xám tro đã nói lên tất cả. Nhưng ông ta không nói thêm gì, Lâm Phàm có suy nghĩ của riêng mình.
Lâm Phàm nói: “Được.”
Kiến thức của Tà Vật Công Kê sau khi đi tới đi lui theo Lâm Phàm đã dần dần trở nên rất rộng rãi, đã không còn là tà vật bình thường. Dẫu là bất cứ một tà vật nào thì cũng đã không thể sánh với nó. Trèo đèo lội suối, vượt thế giới, dù đối mặt cường giả vô địch thì cũng có thể trấn định tự nhiên chào hỏi cùng đối phương, nói một tiếng họ hàng bà con xa.... Đây là điều mà bất kể một tà vật nào cũng không thể làm được.
Bên trong hành tinh là cát vàng đầy trời. Nó giống như phỏng đoán của Long Thần, đây là một hành tinh hoang phế. Có lẽ nó đã từng huy hoàng, nhưng huy hoàng này không vĩnh cửu, cuối cùng vẫn tàn lụi.
Long Thần nói: “Lâm Phàm, trông nơi này giống trong suy nghĩ của tôi. Đúng là ngày xưa có tồn tại văn minh nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, văn minh đã biến mất.”
Lâm Phàm nói: "Rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, có mùi vị của tôi. Tuy rằng đã bị năm tháng gột rửa, nhưng vẫn tồn tại khí tức hơi yếu, đây chính là nơi tôi muốn tìm. Mặc dù Khả Lam không có ở đây, nhưng tôi biết chỉ cần tôi có thể chứng minh đây không phải là hư ảo thì mọi thứ đều đáng giá."
Hắn nói rất huyền diệu, cũng có chút phấn khích.
Nếu như toàn bộ đều là thật, đối với Lâm Phàm đó chính là tất cả trong một chuyện, là khởi đầu tốt đẹp nhất. Những nỗ lực mà hắn trả giá đều nhận được hồi báo.
Long Thần nói: "Cho dù quen thuộc cũng không có bất cứ cách nào. Nơi đây đã chẳng cònmột món đồ mà cậu muốn tìm nữa, thời gian đủ để xóa đi mọi thứ.”
“Ừ, tôi biết mà.”
Lâm Phàm gật đầu, biết Long Thần nói rất đúng. Đúng thật là chuyện thế này, thời gian có thể xóa đi tất cả dấu vết, nhưng hắn tin chắc rằng dẫu đã qua lâu rồi thì cũng vô phương xóa đi ký ức về nơi này của Lâm Phàm. Tuy nói nơi đây đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Lâm Phàm nói: “Đi theo tôi. Tôi đã tìm được mùi vị quen thuộc, mặc dù rất thoang thoảng, rất nhạt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.”
Long Thần không nhiều lời. Mọi chuyện từ đó đến đây, ông ta chọn tin tưởng trực giác của Lâm Phàm. Người có thể dẫn ông ta đi vào nơi có nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí cũng không biết đã nói lên hắn không phải loại ăn nói bậy bạ.
Tà Vật Công Kê thành thật, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lâm Phàm. Kẻ thân là người nằm vùng, có thể nghĩ đượcchỉ có đạt được tin tức hữu dụng từ loài người ngu xuẩn nhưng lại to lớn cao ngạo này. Nhưng nói thật, về phần tin tức hữu dụng đúng là đạt được không ít nội tình hữu dụng nhưng thú thật mấy tin tức nội tình này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì đối với tà vật. Nhưng nếu đã biết có tác dụng gì thì nơi dây dưa tới có lẽ không phải tà vật có khả năng can thiệp. Nếu thật sự có tà vật to gan lớn mật dám can đảm đi thì sợ là ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào. Cái khác không nói nhiều, chỉ nói tới Trường Bạch Sơn và Thái Sơn, chỉ cần có tà vật dám can đảm qua đó thì về cơ bản không cần nghĩ kết quả nữa. Nếu chưa gặp gỡ Lâm Phàm thì có lẽ có thể tránh được thảm trạng bị ăn sạch, nhưng nếu gặp được cường giả khác thìcăn bản cũng hoàn toàn xong đời. Bởi vậy, chính là vì tình huống này mới dẫn đến Tà Vật Công Kê đặt hết tâm tư lên người mình, cho rằng kẻ có thể cứu vớt tà vật chỉ có chính nó thôi. Vì vậy, nó muốn trở thành tà vật mạnh nhất trong chủng tộctà vật. Cho nên vì mục tiêu đó nó luôn nỗ lực phấn đấu, dù có muôn trùng khó khăn thì cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.
Lúc này bọn họ đang trôi lơ lửng trên không trung của một vùng biển lớn mênh mông. Hành tinh suy bại nhìn như mặt biển bình tĩnh, nhưng lại giấu giếm các loại hung hiểm.
“Khí tức có hơi quen thuộc ở ngay đây.”
Lâm Phàm giơ tay lên chỉ. Lập tức, nước biển chia ra hai bên, giống như bị thân của bức tường trong suốt ngăn cách. Bọn họ hạ xuống dưới, hạ xuống mặt đất của đáy biển, đất bùn rất xốp. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khuếch tán ra, bùn đất bị một đôi bàn tay vô hình đẩy ra. Dần dần, có một pho tượng xuất hiện, tuy rằng đã bị năm tháng ăn mòn có phần thay đổi hoàn toàn, nhưng trên pho tượng này cóngưng tụ một nguồn sức mạnh, khiến pho tượng bảo trì nguyên vẹn thành công.
Nhân Sâm nhìn thấy pho tượng xuất hiện, kinh ngạc nói: "Tôi cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng."