favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1401: Đó đã từng là pho tượng của tôi, tôi là một anh hùng. (2)

Chương 1401: Đó đã từng là pho tượng của tôi, tôi là một anh hùng. (2)

Đó đã từng là pho tượng của tôi, tôi là một anh hùng. (2)

Long Thần nói: "Chất liệu bình thường thì vô phương bảo trì thời gian dàitheo năm tháng, nhưng trên pho tượng kia có sức mạnh tín ngưỡng, khiến pho tượng này không bị năm tháng ăn mòn, xem ra đã từng có văn minh xuất hiện trên hành tinh này. Văn minh đã chết là tín ngưỡng thành thần, nhưng nếu quả thật chính là tín ngưỡng thành thần thì theo lý nhất định có Thần Linh tồn tại, hành tinh chưa bị hủy diệt, vậy rốt cuộc sinh linh sinh sống ở đây đã đi đâu?”

Đây là điều Long Thần nghi hoặc nhất. Nếu như tộc của ông ta gặp phải nguy hiểm thì ông ta chắc chắn rằng tuyệt đối sẽ chuyển trời đổi đất, thủ hộ vùng đất sinh sống của tộc, chỉ là bây giờ tình huống nơi này có chút vấn đề...

Lâm Phàm vuốt ve pho tượng, tự nhủ: “Tôi cảm nhận được.”

Long Thần rất nghi hoặc. “Cảm nhận được” ? Rốt cuộc cậu cảm nhận được cái gì? Có thể nói rõ ràng được không! ? Tình hình bây giờ ai biết rốt cuộc cậu cảm nhận được cái gì! Nói ra đi.

Lâm Phàm có thể cảm nhận được tín ngưỡng trong pho tượng hàm chứa ý nghĩa gì, đó là vô số người cầu nguyện với pho tượng. Thậm chí còn xuất hiện hình ảnh khu vực thành thị phồn hoa, đám dân thành thị ăn mặc thời thượng lúc đi ngang qua pho tượng đều dừng bước lại, chiêm ngưỡng tòa pho tượng khổng lồ này, bao gồm cả lòng cảm ơn và sùng bái.

Kỳ lạ?

Chínhpho tượng này đã tiêu diệt những thứ kỳ lạ, giúp thế giới khôi phục hòa bình, khiến cho người ta không cần vì những sự tồn tại kỳ lạ mà lo lắng hãi hùng.

"Tôi nhớ ra rồi."

Lâm Phàm biết pho tượng này ở mộng cảnh nào rồi, không... Có lẽ không phải là mộng cảnh, mà là thế giới tồn tại thật sự. Hắn mượn nhờ pho tượng để ngược dòng tìm hiểu những điều đã từng.

Mười ngàn năm!

Một trăm ngàn năm!

Ba trăm ngàn năm!

Mãi cho đến... Năm trăm ngàn năm.

Cuối cùng hắn đã biết từng có chuyện gì. Không có thế giới kỳ dị tồn tại, mọi người bắt đầu truy tìm sức mạnh vượt qua khoa học, mượn nhờ năng lực đã khống chế mà tiến hành hủy hoại tự nhiên điên cuồng. Hủy hoại sông núi, hủy hoại địa thế. Cuối cùng thế giới chướng khí mù mịt như vậy, vô số người chết trong hoàn cảnhtàn khốc đó. Ý chí bắt đầu cơ chế tự bảo vệ khôi phục, loài người bị thiên nhiên khắc nghiệt hủy diệt, từ nay về sau tan thành mây khói. Và ý chí lại tiêu tán, chậm rãi “thai nghén”, hy vọng mở ra một kỷ nguyên mới.

Lâm Phàm mở to mắt, thở dài một tiếng, hóa ra là chính bọn họ tự tay hủy diệt bản thân. Tuy rằngnơi đó không có người hắn nhớ mong, nhưng đã từng sinh sống ở nơi đó một khoảng thời gian, nếu nói không tiếc nuối thì đều là giả dối.

Trong lúc đó, hắn nghĩ đến một việc. Nơi hắn đang sống kia việc mọi người đang làm không phải là giẫm lên vết xe đổ sao? Đợi sau khi tìm được Khả Lam... Hắn trở về thành phố Duyên Hải, chắc chắn phải ngăn cản hành vi này lại. Hy vọng lớn nhất của hắn chính là cùng người hắn nhớ nhung sống bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Trước kia thật sự không ngờ sẽ tạo nên tình trạng này. Bây giờ biết rồi, hắn sẽ ngắn lại.

Lâm Phàm nói: "Chúng ta đi thôi."

Long Thần nói: "Tìm được thứ cậu muốn tìm rồi hả?"

Lâm Phàm nói: "Ừ, tôi đã tìm được, tâm trạng có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Tôi đã xác nhận một vài thứ nào đó đều tồn tại, chỉ là không nghĩ đến đã qua đi lâu như vậy mà thôi."

Long Thần phát hiện Lâm Phàm nói chuyện có chút thâm ảo. Sự thay đổi này còn là từ sau khi đi theo hắn bước vào cấm địa Tinh Không mới nhận ra. Ông ta ngẫm nghĩ, rốt cuộc là đã trải qua những gì mới có thể khiến hắn có cảm giác này?. Cảm giác này rất kỳ quái.

Ông Trương nói: "Thật tốt."

Lâm Phàm cười nói: "Ông biết?"

Ông Trương cười nói: “Ừ, tôi biết, bởi vì tôi là người hiểu cậu nhất.”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, trên gương mặt cả hai đều tươi vui.

Long Thần đều có chút nổi điên. Ông ta luôn có cảm giác khi bọn họ ở đây có chút không hợp nhau, rất khó lý giải, điều bọn họ nói rốt cuộc là có ý gì. Trước chưa nói có ý gì, chỉ nói tới nụ cười kia của bọn họ, thật sự là đủ hèn hạ. Long Thần bất đắc dĩ lắc đầu, quen rồi thì tốt thôi, không có ý gì khác.

Rời khỏi hành tinh này. Lúc bay ra Tinh Không, Long Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, hành tinh này đang từ từ “thai nghén” một sinh mệnh mới, có lẽ rất lâu về sau sẽ thật sự xuất hiện.

Xuyên qua thế giới Đại Thiên, Long Thần phát hiện nơi gọi là thế giới Đại Thiên rất kỳ quái. Không phải càng lên cao là sinh linh xuất hiện sẽ càng thêm cường đại, mà là có rất nhỏ yếu, thậm chí không có bất cứ thực lực nào. Nếu để cho một vài chủng tộc trong đại tộc Tinh Không phát hiện tình trạng này thì ý nghĩ duy nhất trong lòng bọn chúng rất có khả năng chính là chiếm lấy hành tinh này thành của mình. Dẫu sao bất kỳ một hành tinh nào cũng có tài nguyên quý giá.

Bấy giờ, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Lâm Phàm bay lên tầng trên như thể có mục đích. Những lớp lá chắn đối với bất kỳ ai cũng đều khó có thể đánh vỡ, thế nhưng trong mắt Lâm Phàmnhững lá chắn này giống như giấy, bị đánh nátrất đơn giản, không có khó khăn gì.

Không biết bao lâu, Lâm Phàm dừng bước lại.

Chương trướcChương tiếp