Đây là sức mạnh của ánh sáng sao? (2)
Ông Trương nói: “Ừ, tôi tin cậu nhất định sẽ được.”
Lâm Phàm nói: "Tôi cũng tin tưởng bản thân mình."
Long Thần nghe thấylời bọn họ nói, chớp mắt, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì. Ông ta chưa bao giờ có cảm giác thế này, thế nhưng cũng đành chịu.
Hai người Lâm Phàm và ông Trương này thật sự không thể dùng mắt thường của con người để nhìn. Thật quá kỳ lạ. Đương nhiên, tình huống giống như bây giờ ông ta đã nhìn mãi thành quen.
Theo bọn họ đi sâu vào trong, cảnh tượng khiến cho bọn họ càng thêm khiếp sợ đã xuất hiện. Vùng Tinh Không này vẫn khác rất nhiều so với chỗ của bọn họ. Long Thần phát hiện trong Tinh Không này ẩn chứa quy luật, khác với chỗ của bọn họ, thậm chí có thể nói đơn giản là càng thêm hoàn thiện hơn pháp tắc trong Tinh Không của bọn họ.
Cứ đi cứ đi.
Phía trước truyền đến tiếng động.
Có năng lượng khác lạ dao động, còn có tiếng đánh nhau nặng nề. Rất nhanh, lập tức nhìn thấy những quả cầu sángbay xuyên trong Vũ Trụ đuổi theo một chiếc phi thuyền kỳ quái ngay phía trước. Chiếc phi thuyền này làm bằng đồng, phong cách tạo hình cổ xưa, thân thuyền được ấn phù văn, chiếu lấp lánh, có chút chói mắt.
"Chém!"
Một tiếng hét phẫn nộ truyền đến.
Một tia sáng trắng hung hăng chém lên người phi thuyền, một tiếng ầm vang, xuyên qua phi thuyền với tốc độ rất nhanh. Sau đó xuất hiện trong Tinh Không, tốc độ dần dần chậm lại. Mấy bóng dáng xuất hiện từ trong phi thuyền. Có trẻ nhỏ, có người già. Nhìn ánh mắt của bọn họ, có thể nhận ra bây giờ bọn họ đang rất hốt hoảng, nói lên rõ ràng rằng họ gặp phải một chuyện đáng sợ, không biết làm sao.
“Các vị đạo hữu, có thể giúp bọn tôi một chút không.”
Vẻ mặt một người nam đứng phía trước trong đó nghiêm túc, trông rất hốt hoảng. Lúc thấy bọn Lâm Phàm, trong lòng của hắn ta không dám nói có hi vọng, chỉ mong có thể nắm bắt được một cơ hội nào đó, dẫn theo bọn họ sống sót.
Ánh mắt Lâm Phàm không đặt vào những ngườiđi ra từ trên phi thuyền, mà là nhìn đám người hào quang chói lóa kia, trên mặt chúng treo nụ cười cao ngạo.
Cứ nhìn như thế, dường như là đang cảm nhận.
“Nguồn sức mạnh này... Rất quen thuộc." Lâm Phàm lầm bầm, có loại cảm giác quen thuộc không miêu tả được thành lời, giống như là chảy ra từ trong cơ thể của hắn. Ngay khi hắn suy nghĩ những thứ này, người bị đuổi giết đi đến trước mặt đám người Lâm Phàm.
Long Thần bước lên: "Các người là ai?"
Người nam nghe lời Long Thần nói, vội đáp: “Các vị đạo hữu, tại hạ là Trần Lạc của nhà họ Trần ở vực Bồ Đề. Hôm nay bị tộc Quang đuổi giết, chỉ cần các vị đạo hữu có thể giúp chúng tôi rời đi an toàn, tôi nhất định có hậu tạ.”
Hắn ta đang “có bệnh thì vái tứ phương”, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Tộc Quang là một thế lực rất cường đại, có rất ít người chấp nhận đắc tội tộc Quang bọn chúngđể trợ giúp người vô tội, thế nhưng hôm nay không ai có thể trợ giúp bọn hắn, chỉ có mấy vị xa lạ trước mắt này thôi.
Long Thần chau mày, nghi hoặc nhìn cái tên trước mắt này. Vừa đến nơi đây đã dính líu vào trong phân tranh, có vẻ như không phải là lựa chọn sáng suốt gì. Ông ta nhìn về phía Lâm Phàm, phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào những người kia.
Ài! Xem ra nhất định phải quản cái việc vớ vẩn này rồi!
Ngay khi ông ta chuẩn bị nhắc nhở Lâm Phàm, Lâm Phàm đã nói trước: “Các người đang dùng sức mạnh ánh sáng sao?”
Đám sinh linh tộc Quang kia phát hiện Lâm Phàm. Sau khi nghe thấy lời đối phương nói vẻ mặt vô cùng bình thường, lạnh lùng nói: "Bọn mày muốn xen vào việc của người khác sao?"
Lâm Phàm nói: "Tại sao bọn chúng muốn bắt mấy người?"
Người nam bị đuổi giết nói: "Bởi vì chúng muốn lấy bảo vật truyền thếcủa tôi, nhà họ Trần chúng tôi đã bị chúng diệt môn rồi, chỉ cần anh có thể dẫn bọn tôi đi ra ngoài, chúng ta nhất định cảm tạsâu dày."
Lâm Phàm nhìn người nam này, quan sát vô cùng cẩn thận với ánh mắt ôn hòa, nhưng chính vì như vậy nên Trần Lạc cảm thấy toàn thân khó chịu, có cảm giácáp lực to lớn.
Lâm Phàm nói: “Lời cậu nói đều là thật?”
Long Thần nói khẽ: "Lâm Phàm, chúng ta dẫn người đi là được rồi, không cần phải thêm xung đột."
Đi vào Vũ Trụlạ lẫm, đầu óc ông tachỉ nghĩ tới phương án thứ nhất là có thể không đắc tội thì không đắc tội, đang không biết rõ người mạnh nhất Vũ Trụ này là ai, căn cứ phỏng đoán trước đó, quy tắc vùng Vũ Trụ này rất hoàn thiện, người mạnh nhất sợ là không yếu kém hơn bọn họ.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Đợi một chút, tôi thấy một chuyện có chút liên quan đến tôi, tôi phải hỏi cho rõ ràng."
Long Thần rất kinh ngạc. Có liên quan? Cậu cũng vừa mới đến nơi này, hơn nữa còn chưa tiếp xúc với người nào mà đã nói có quan hệ. Không nghĩ nổi, thật tìnhlà không hiểu nổi.
Lâm Phàm đi tới trước mặt đám người tộc Quang, biểu cảm hơi có vẻ nghiêm túc.
Hắn lại hỏi lần nữa: “Thứ mấy người dùng là sức mạnh của Quang?”
Trong đầu nghĩ đến một câu đã từng nói: “Nếu đã vậy thì các chiến binh của ánh sáng hãy thay ta thủ hộ từ đây về sau đi.”
Đó là ánh sáng đến từ trong lòng Lâm Phàm, dung nhập vào đất trời. Mặc dù là quá khứ đã qua rất lâu nhưng hắn vẫn nhớ kỹ.