favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1405: Đi vào địa bàn tộc Quang.

Chương 1405: Đi vào địa bàn tộc Quang.

Đi vào địa bàn tộc Quang.

Lâm Phàm nói: "Không hẳn là bọn chúng, mà là còn chuyện khác nữa. Tôi muốn biết có giống như những gì trong lòng tôi nghĩ không."

Long Thần trầm tư. Nói đến vấn đề này, ông ta đã nghĩ có lẽ sự việc thật sự rất phức tạp, có liên quan đến Lâm Phàm. Đương nhiên, ông ta không biết Lâm Phàm dính dáng đến thế giới này từ bao giờ, nhưng chắc chắn có liên quan. Hồi tưởng lời Lâm Phàm nói, sức mạnh của Quang? Đây là cái thứ gì thế?

Vẻ mặt mấy sinh linh tộc Quang bị Lâm Phàm trấn áp trắng bệch. Trong lòng đang rất phẫn nộ, thầm nghĩ bọn chúng là tộc Quang, là chủng tộc có tầm cao nhất, hơn nữa còn là sự tồn tại đĩnh cao, nhưng bây giờ bị nhục nhã như vậy. Chúng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể nuốt chửng bọn họ.

“Thả bọn tao ra. Cái lũ huyết mạch hèn mọn chúng bây, bọn mày biết bọn tao là ai không mà dám can đảm đối xử với chúng tao như vậy!”

Bọn chúng không cam lòng. Nhưng mấy kẻ này có thể có cách nào chứ. Bây giờ chẳng khác cá trên thớt mặc người giết, chỉ có thể la hét hai câu giúp tâm trạng tốt hơn mà thôi.

Nhân Sâm huy động xúc tu, bốp bốp vào đầu bọn chúng mấy cái liên tiếp.

“Ngoan ngoãn chút đi, đã vậy rồi còn la lói cái gì hả.”

Xưa nay Nhân Sâm chưa bao giờ cho lũ ngu ngốc này bất cứ mặt mũi nào. Bọn này cứ như bị teo não.

Tà Vật Công Kê thở dài trong lòng, kính trọng bọn mày một đám hảo hán. Đã đến thời khắc này rồi mà còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt Lâm Phàm, bọn mày không nhận ra biểu cảm tên này đang rất nghiêm túc sao?

Người có tâm tính giống như người bạn tốt này thìnếu đã nghiêm túc như thế thì chắc chắn bọn mày không trêu vào được. Chỉ cần người có chút kiến thức sẽ không láo toét như thế.

Đây điển hình là cong mình quanh đống lửa, hơn nữa còn không tự biết. Nếu như mấy người sớm ngoan ngoãn thì chắc chắn không xấc xược bừa bãi.

Sau khi người của tộc Quang bị Nhân Sâm cho vài cái bôm bốp không kiêng nể, bèn dồn sức quay đầu trừng mắt, tỏ vẻ rất căm giận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Nhân Sâm. Ánh mắt của bọn chúng đối với Nhân Sâm chính là sự nổi giận bất lực nhất. Chẳng chút tác dụng.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới Tinh Vực của tộc Quang. Nơi đây có hơi khác với bên ngoài Tinh Vực, nơi này có hào quang ấm áp bao trùm. Thế nhưng ánh sáng này khiến cho người ta có cảm giác rất ác liệt, dường như cực kỳ sắc bén, có thể chém cắt tất cả.

Lâm Phàm thầm nói: “Quả nhiên đã thay đổi.”

Nhưng đám người tộc Quang thấy đối phương dẫn mình vào địa bàn của tộc Quang liền mừng rỡ trong lòng.

Hay lắm! Bọn mày muốn chết thì đừng trách bọn tao!

Tình hình chung quanh Tinh Vực khiến Long Thần thán phục. Tuy rằng không giống trong Vũ Trụ nhưng cảm giác với năng lượng vẫn như nhau. Ông ta nhận ra sức mạnh của tộc Quang trong Tinh Vực rất huyền diệu, không giống cảm nhận của ông ta.

Vẻ mặt Lâm Phàm bình tĩnh, hắn dẫn bọn họ bước vào trong một hành tinh. Đó là hành tinh có sức mạnh ánh sáng nồng hậu nhất.

Hạ xuống mặt đất.

Bọn họ đi vào một vùng đất hoang, đã hoang phế từ lâu, tạm thời không nhìn thấy bất cứ sinh linh nào. Lâm Phàm ngửa đầu nhìn vùng trời này, cảm thấy quen thuộc, đây chính là nơi hắn đã từng tới.

Trong mộng cảnh, thế giới truyền sức mạnh ánh sáng, Đường Nại Nhất! Hạ Thanh Diệu! Trình Chí!

Còn chưa tới chỗ khác nhìn nhưng Lâm Phàm biết chính là chỗ này. Chỉ là đã trôi qua rất lâu, và cũng vì lâu nên đã khiến nơi đây thay đổi hoàn toàn, đã không còn là thế giới mà hắn quen thuộc.

"Mau thả bọn tao ra, bọn màylà cái lũ đáng chết."

“Đáng giận.”

Đám sinh linh của tộc Quang bị trấn áp rống giận. Nhưng vào lúc này...

HƯU... U... U!

Một tia ánh sáng trắng bay xuyên từ xa tới đây, tốc độ của nó rất nhanh, âm thầm lặng lẽ nổ ầm trên người Lâm Phàm. Từ trong đống phế tích ở nơi xa, vài người võ trang đầy đủ nhìn thấy trúng mục tiêu, mặt lộ vẻ vui mừng, thế nhưng rất nhanh thôi, nụ cười của bọn chúng đã dần dần cứng lại, mắt trợn to, giống như không dám tin vào mắt mình.

"Đi mau."

Bọn chúng không hề nghĩ ngợi, nói chính xác thì chạy trốn chính là vũ khí lợi hại nhất của bọn chúng rồi. Bây giờ tới cái này mà còn vô dụng thì chắc chắn phải chạy trốn mới được.

Long Thần hỏi: “Có muốn bắt bọn chúng không?”

Nhưng phát hiện Lâm Phàm đang nhíu chặt mày, hình như là đang trầm tư ngẫm nghĩ chuyện gì, cũng không hành động. Mấy cái tên đánh lén kia đều rất yếu, nếu so sánh với mấy người bị Lâm Phàm trấn áp thì chênh lệch cực lớn. Chỉ dăm ba kẻ bị trấn áp này đã có thể đi dọc đi xuôi trong Vũ Trụ, và bọn người kia, đừng nói đi tới lui, có thể thởhay không đã là một dấu chấm hỏi.

Kỳ lạ, chênh lệch thực lực không khỏi quá lớn đi.

Long Thần nhìn về phía người tộc Quang bị trấn áp, nói: "Bọn họ là ai?"

Một người tộc Quang bị trấn áp ánh sáng tộc nói:"Hừ! Một đám đồ bỏ đi mà thôi, bọn mày thế mà bị bọn đồ bỏ đi này nhìn, là tao thì đã chặt què chúng nó rồi."

Gã không chỉ muốn chém bọn vô dụng này, mà còn muốn để Lâm Phàm giết chết đám chúng nó. Đáng chết thật!

Hễ là để tổ tuần tra nhìn thấy thì chúng nó sẽ xong đời, và bọn chúng cũng sẽ được cứu vớt. Chỉ là đáng tiếc, tận bây giờ mà vẫn chưa bị phát hiện.

Chương trướcChương tiếp