favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1406: Người sống ở lòng đất.

Chương 1406: Người sống ở lòng đất.

Người sống ở lòng đất.

Lúc này, Lâm Phàm vuốt nơi vừa bị tia sáng trắng đánh trúng.

“Sức mạnh cũng không mạnh, nhưng đây là cảm giác mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.”

Hắn nhìn hướng mấy người vừa nãy đãchạy trốn kia. Cần phải tìm chúng nó.

Trong lối đi.

Đám người vừa mới đánh lén Lâm Phàm đều tháo mặt nạ xuống, lộ ra từng gương mặt non nớt.

Một người trẻ tuổi cầm đầu hỏi: “Đó là ai thế! Sao không có chút phản ứng nào?”

Một tia vừa nãy là cậu ta bắn đấy.

Hóa ra trong suy nghĩ của cậu ta tia laser đó nhất định có thể khiến đối phương trả giá thật đắt, hoặc là bị thương, thế nhưng không ngờ là chẳng chút tác dụng nào. Bối rối thật.

"Không biết, nhưng hình như tôi nhìn thấy có mấy bóng dáng của người phản bội tộc Quang, có vẻ như tình hình không mấy khả quan, chắc không phải chúng ta “lộn địa chỉ” rồi chứ! ?”

“Chắc có lẽ không đâu.”

“Rời khỏi đây trước, chúng ta bị phát hiện rồi, nhất định chúng sẽ truy tìm chúng ta, chúng ta không thể nán ở đây được, mau chóng trở lại đại bản doanh."

Chúng nó đều còn rất trẻ tuổi. Có can đảm như vậy đều là trẻ tuổi ngông cuồng.

Vì ngừa cho bị phát hiện, chúng nó chạy sang đây chút, chạy sang kia tí, mục đích chính là muốn vòng nhiều đường để không bị bọn họ phát hiện. Cuối cùng chúng nó đi vào nơi ẩn nấp, thuận theo con đường rất nhỏ, bò vào trong lòng đất, càng đi vào trong không gian cũng càng lớn. Dần dà, không gian dần dần biến lớn, tựa như trong một thế giới ngầm chân chính, không có quá nhiều cảm giác khoa học kỹ thuật chỉ có hơi thở kiến trúc thời đại tại vùng đất chết cực cao.

“Bọn ranh con này chạy đi đâu đấy?”

Ngay khi bọn họ ra khỏi đường bí mật, một giọng nói thô kệch truyền đến. Đám người trẻ tuổi bị hù tới run cả người, cứ như gặp phải một vật đáng sợ nào đó. Sau khi kịp phản ứng mới thở nhẹ một hơi.

“Có đi đâu đâu.”

“Đúng vậy, bọn con không đi đâu hết, chỉ ở ngoài quan sát.”

“Ừ, tôi thừa nhận.”

Chúng nó mở to mắt nói lời bịa đặt, mặt không đỏ lòng không sợ hãi, biểu hiện rất bình tĩnh nên hễ là người không có chút chủ kiến thì thật đúng là bị lừa gạtvô cùng dễ dàng. Người đàn ông cao to híp mắt, vừa liếc mắt đã thấy súng ống bị chúng nógiấu phía sau, hỏi: "Đây là cái gì?"

Chúng nó bị phát hiện liền có chút khẩn trương.

"Không có gì."

Người đàn ông cao to thô lỗ cướp súng ống, sau đó kiểm trathử, phát hiện đá năng lượng bên trong thiếu một đốt năng lượng, tức giận nói: "Bọn mày đi ra ngoài tìm người phản Quang giả đúng không?"

Lúc nói đến đây, giọng nói đột nhiên cao lên rất nhiều. Đã lộ ra thật sự phẫn nộ rồi.

Chúng nó cúi đầu. Dẫu bị quát lớn cũng không dám nói một tiếng, chúng nó biết mình đã làm sai, thật ra không phải là sai, mà là không được cho phép làm ở nơi này.

“Chú Hoắc, bọn con đều rất cẩn thận, tuyệt đối không bị phát hiện."

"Đúng vậy, lúc bọn con trở lại đã vòng rất nhiều đường."

Chú Hoắc vạm vỡ tin những lời đám nhóc này nói, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có lỡ như, nhỡ đâu bị theo dõi mà không nhận ra, hậu quả đó không thể tưởng tượng nổi.

Chúng nó thấy biểu cảm của chú Hoắc vẫn rất nghiêm túc, liếc mắt nhìn nhau, ý rất rõ ràng, chính là muốn dỗ dành chú Hoắc.

“Chú Hoắc, chú đừng giận. Bọn con biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không dám làm vậy. Chú hãy tha thứ cho con lần này đi mà.”

Thái độ nhận sai của những người trẻ tuổi kia rất tốt, thái độ làm nũng cầu xin tha thứ cũng rất dễ làm mềm lòng. Chú Hoắc nhìn nhóm trẻ tuổi này, thở dài. Thật sự là khiến bọn họ chịu trói, đều nhìn chúng nó lớn lên, ương bướng thì có chút ương bướng nhưng đám nhóc này đều rất dũng cảm, làm việc cũng có chừng mực, về sau trách nhiệm thủ hộ căn cứ phân bộ này vẫn phải giao cho bọn nó.

Nhưng vào lúc này, tiếng cảnh báo vang lên.

“Đột nhập, đột nhập, ở bên ngoài có kẻ thù đột nhập.

Ánh sáng màu đỏ trong căn cứ lặp lòe.

Trong người mỗi người sinh ra ở đây đều được gắn Chip, nếu có người ngoài tiến vàodưới tình huống không được cho phép thì khi thiết bị quét qua sẽ phát ra tiếng cảnh báo.

Chú Hoắc nghe thấy tiếng cảnh báo, nhìn sang đám nhóc này, nói: “Bọn mày chọc vào đại họa rồi. Mau, thu dọn đồ đạc, mau mau trốn đi, nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng ra.”

Chúng nó hốt hoảng nhìn tình huống chung quanh. Tiếng cảnh báo bên tai đặc biệt chói tai.

“Hành tung của chúng ta bị người của tộc Quang phát hiện, là chúng ta mang đến nguy hiểm cho nơi đây."

Vẻ mặt chúng nó đều vàng như đất. Lời thoại xuất hiện trong phim là một đám nhân vật bị chửi té tát, nhưng những người bị chửi đó... đều là nhân vật chính. Kế tiếp cứ làm việc theo trình tự là được.

"Là bọn con gây họa, bọn con muốn tồn vongcùng căn cứ, cùng liều mạng với những kẻ phản Quang giả.”

“Tốt!”

Bọn chúng chạy về nơi xa, muốn đi chuẩn bị vũ khí. Tuy rằng những vũ khí này không mạnh bằng loại chiến sĩ bên trong căn cứ sử dụng, nhưng đây là vũ khí duy nhất mà bọn họ có thể cầm trên tay.

Lúc này, nhóm Lâm Phàm đi vào thế giới dưới lòng đất, quan sát tình huống chung quanh, trong đầu họ đều là nghi vấn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn nhớ tới hình ảnh đã từng sống trong thế giới này. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, ngoài trừ những thành phố bị quái vật chiếm lĩnh, loài người chỉ có thể khoanh vùng và phòng ngự, nhưng cuộc sống sau đó vẫn có bảo đảm.

Chương trướcChương tiếp